Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết

 “Lâm Hữu Triết!”  

 

Sở Văn Xương hăm hở đứng ra, chỉ vào Lâm Hữu Triết mắng nhiếc.  

 

“Anh là cái thá gì? Đây là chuyện nhà họ Sở chúng tôi, làm gì đến lượt một người ngoài như anh chõ mũi vào? Nếu còn lắm mồm nữa, tôi sẽ đá anh ra ngoài luôn đấy!”  

 

“Vậy anh là cái thá gì? Anh lấy tư cách gì mà muốn đuổi anh ấy đi?”  

 

Sở Hạ Vũ không nhẫn nhịn được khi thấy người khác sỉ nhục Lâm Hữu Triết, cô tức giận nói: “Hữu Triết là chồng tôi, anh ấy ở nhà tôi là chuyện đương nhiên!”  

 

“Ngược lại là anh đó, tôi còn chưa tính sổ với anh chuyện dám đổi trắng thay đen trước mặt bà nội, lại làm giả chứng cứ để bêu xấu tôi đấy, làm gì đến lượt anh ở đây hoa tay múa chân!”  

 

Sắc mặt Sở Văn Xương tái nhợt, miệng run rẩy không nói được gì.   

 

“Thôi đi, bây giờ không phải là lúc hai anh em tranh cãi!”  

 

Bà cụ Sở chống gậy, tiếp tục nói: “Hạ Vũ, cháu nhường lại dự án này cho Văn Xương phụ trách đi. Để bù đắp cho cháu, bà nội sẽ rót thêm mười triệu tệ tiền vốn vào công ty bất động sản Duyệt Tâm, để cháu tiếp tục vận hành công ty”.  

 

“Dù sao cháu cũng còn trẻ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội và nhiều dự án khác, không nhất thiết phải ôm hết mọi thứ như thế, cháu nói xem có đúng không?”  

 

“Bà nội, chuyện này không thể nói vậy được…”  

 

Sở Hạ Vũ nở nụ cười gượng gạo, rõ ràng là một dự án có lợi nhuận lên đến con số một tỷ tệ mà lại bị bà cụ dùng vài ba câu biến thành mười triệu tệ.   

 

Hơn nữa, nếu dùng cách thức đầu tư để rót mười triệu tệ này vào công ty cô thì cũng đồng nghĩa với việc bà cụ Sở sẽ là cổ đông lớn nhất của công ty bất động sản Duyệt Tâm.  

 

Vậy dù sau này cô có đưa công ty phát triển đến đâu, tiền kiếm nhiều đến mức nào thì cũng chỉ là làm công cho bà ta mà thôi.   

 

Không thể không nói, chiêu này của bà cụ Sở thật nham hiểm!  

 

Người bình thường sẽ chẳng thể nào hiểu được sự chênh lệch trong chuyện này.   

 

“Nói gì thì nói, bà là bà nội của cháu, bà nói sao thì sẽ là như vậy!”  

 

Bà cụ Sở cau mày trợn mắt, cây gậy trong tay gõ cộc cộc xuống sàn nhà.   

 

“Sở Hạ Vũ, trong mắt cháu có còn nhà họ Sở này hay không? Rốt cuộc còn có người bà này hay không, ngay cả lời bà nói mà cháu cũng không nghe sao? Bà làm thế không phải là vì muốn tốt cho cháu ư?”  

 

“Bà nội, bà đừng phí lời với nó nữa!”  

 

Sở Văn Xương đứng một bên đâm bị thóc chọc bị gạo: “Nếu trong mắt nó còn có bà thì sao nó lại ép bà nói xin lỗi nó chứ? Theo cháu thấy, chắc là cả nhà chú ba muốn bỏ nhà họ Sở chúng ta để ra ngoài tự lập lâu rồi!”  

 

“Làm gì có chuyện đó! Sở Văn Xương, cháu đừng nói năng bậy bạ!”  

 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement