“Cậu chủ Vạn, đám người này không coi anh ra gì, tôi đã nói tôi là thuộc hạ của cậu chủ Vạn nhưng bọn chúng lại nói cậu chủ Vạn là con chó hoang nào mà cũng xứng sủa bậy trước mặt bọn chúng”.
Trong mắt tên mặt sẹo thoáng qua vẻ hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói.
“A, một đám chó hoang chán sống, lại dám coi thường tao, bây giờ cậu chủ tao đã đứng trước mặt bọn mày, cho bọn mày một cơ hội dập đầu nhận tội, có phải tao rất nhân từ không nào?”
Giọng điệu cậu chủ Vạn ngang ngược, lảo đảo bước vào trong phòng, chỉ vào đám người Lâm Hữu Triết rồi nói.
Lâm Hữu Triết liếc nhìn hắn, phát hiện tên này hóa ra lại là người quen, đây không phải là gã đã ngoại tình với Liễu Thiên Thiên sao?
Hôm đó ở trên núi Long Đằng, hắn và Liễu Thiên Thiên bị đuổi xuống núi, bây giờ uống say quá nên không nhận ra Lâm Hữu Triết và Long Diệu.
Đúng lúc này, một bóng người xinh đẹp chạy từ bên ngoài vào, giọng điệu lo lắng nói: “Chồng à, sao anh lại chạy tới đây, đã uống say như vậy rồi đừng chạy linh tinh nữa”.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, khóe miệng Lâm Hữu Triết hơi nhếch lên.
Kịch hay tới rồi.
Ánh mắt Tôn Hộc kinh ngạc nhìn chằm chằm người phụ nữ chạy từ ngoài vào, chỉ cảm thấy như có tiếng nổ bùm bên tai, đầu óc cũng trở nên mơ hồ.
“Thiên Thiên... sao em lại ở đây?”
“Còn nữa, em vừa mới gọi hắn là gì, em gọi hắn là chồng ư?”
Tôn Hộc nhìn người phụ nữ ăn mặc gợi cảm trước mặt, giọng nói run rẩy hỏi.
Liễu Thiên Thiên không ngờ sẽ gặp người chồng danh chính ngôn thuận của mình ở đây, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lúc này cậu chủ Vạn đã say mèm, không quan tâm nhiều đến vậy.
Hắn hống hách bước lên trước, đẩy ngã Tôn Hộc, lớn tiếng cười nói: “Ha ha, đây chẳng phải là tên ngốc bị cắm sừng sao? Mày cũng ở đây à?”
“Thật trùng hợp, mày có biết mười phút trước, vợ của mày đang ngủ với tao trên cùng một chiếc giường không?”
“Khốn nạn, tao sẽ giết mày!”
Hai mắt Tôn Hộc đỏ ngầu, gào thét đứng phắt dậy.
Anh ta còn chưa đấm trúng mặt Vạn Hoa Phong thì một khẩu súng lục đen nhánh đã chĩa thẳng vào cổ.
“Dám bất kính với cậu chủ Vạn, có tin tao bắn chết mày không hả?”
Một gã đàn ông cao lớn vạm vỡ đeo kính râm cầm súng, hắn là vệ sĩ của Vạn Hoa Phong.
Lúc này bên ngoài phòng bao đã có hai đội vệ sĩ mặc đồ đen xếp hàng ngay ngắn, bên hông cộm lên, vừa nhìn đã biết có mang theo súng.
“Ranh con, sao lại sợ rồi, có bản lĩnh thì đấm vào đây này”.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!