“Cảm ơn anh”.  

 

Thấy Lâm Hữu Triết chuẩn bị rời đi, Tôn Hộc nói với bóng lưng của anh.  

 

Anh ta không phải kẻ ngốc, tất cả sự trùng hợp tối hôm nay giống như có người đã viết sẵn kịch bản.  

 

Bất kể là để anh ta bắt gặp vợ ngoại tình hay toàn bộ chuyện xảy ra phía sau đều dựa vào vở kịch được viết sẵn.  

 

Nhưng anh ta không trách Lâm Hữu Triết, cuộc sống lừa mình dối người như thế cũng đến lúc kết thúc rồi.  

 

Lúc đến gần biệt thự nhà họ Sở, Long Diệu rất biết điều rời đi.  

 

Ánh mắt Sở Hạ Vũ dò xét đánh giá Lâm Hữu Triết: “Hữu Triết, em thấy anh rất thần bí”.  

 

“Sao lại nói anh thần bí?”  

 

“Em không biết nữa, nói chung là em cảm thấy không giống người bình thường”.  

 

Sở Hạ Vũ lắc đầu, không nói rõ được cảm giác trong lòng.  

 

Lâm Hữu Triết khẽ cười nói: “Đó là vì tên nhóc Long Diệu vẫn chưa thể tiết lộ thân phận, nên cậu ấy mới cố tình giả làm đàn em của anh, nếu không một tên lính vừa giải ngũ như anh làm sao có bản lĩnh đó được chứ”.  

 

“Hóa ra là như vậy”.  

 

Sở Hạ Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm.  

 

Lúc này, cửa nhà họ Sở đột nhiên mở ra, Tần Hương Lan dựa vào cửa, lạnh lùng nói: “Cuối cùng cũng về rồi, mẹ còn tưởng hai đứa định qua đêm ở bên ngoài”.  

 

“Mẹ, mẹ nói gì thế, con và Hữu Triết còn chưa chính thức kết hôn, sao có thể qua đêm ở bên ngoài được chứ”.  

 

Sở Hạ Vũ ngượng ngùng đáp.  

 

“Hừ, tốt nhất là cả đời đừng kết hôn”.  

 

Tần Hương Lan nói một câu sau đó quay người đi vào.  

 

Sở Hạ Vũ vẫy tay với Lâm Hữu Triết sau đó cũng nhanh chóng bước vào nhà.  

 

Ngày hôm sau, Lâm Hữu Triết dậy từ sớm, chuẩn bị đưa Lâm Tâm Nhi đi học.  

 

Vốn dĩ Lâm Tâm Nhi nên được đi học ở trường, nhưng lại bị nhà họ Tiêu nhốt ở nhà làm chân sai vặt.  

 

Chuyện này sớm muộn anh cũng sẽ tính rõ với bọn họ.  

 

Cùng lúc này.  

 

Nhà họ Sở đang loạn thành một mớ.  

 

“Bà nội à, chúng ta đã gửi năm bộ phương án cho tập đoàn Diệt Lâm rồi nhưng bên đó vẫn chưa chịu thông qua”.  

 

Sở Văn Xương đau đầu than vãn với bà cụ Sở.  

 

“Sao lại như thế?”  

 

Bà cụ Sở nhíu mày: “Bảo người sửa lại đi”.  

 

“Đã không còn gì để sửa nữa rồi, rõ ràng vấn đề không nằm ở bản kế hoạch”.  

 

Sở Văn Xương nghiến răng: “Bọn họ hoàn toàn chưa xem bản thiết kế thứ năm, vừa gửi tới lập tức bị bác bỏ”.  

 

“Ý của cháu là... con nhỏ Sở Hạ Vũ đứng đằng sau giở trò ư?”  

 

“Còn cần phải nói sao?”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement