Tần Hương Lan lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người rời đi, bà ta còn không quên lẩm bẩm: “Coi như hôm nay số mày đỏ, tao sẽ không kể chuyện này với con gái tao”.  

 

Lâm Hữu Triết chỉ biết lắc đầu.  

 

Chiếc áo kia là do chuyên gia của Thiên Cung làm riêng cho anh, nhìn thì có vẻ mỏng mảnh, nhưng giá trị của nó cũng ngang ngửa một chiếc xe tăng hạng nặng.  

 

Tuy vậy, quần áo chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là trong đó anh còn để một ít giấy chứng nhận, dù gì cũng không thể để mất.  

 

Thôi kệ, về bảo Long Diệu làm một chiếc mới vậy.  

 

Bên kia, trong một căn phòng nhỏ, một người đàn ông lao như bay từ bên ngoài vào.  

 

“Sao rồi, lấy được đồ chưa?”  

 

Người đàn ông đứng đợi đã lâu lên tiếng hỏi.  

 

Người kia không lên tiếng, ném chiếc áo khoác lên bàn.  

 

Nếu Lâm Hữu Triết ở đây anh nhất định sẽ nhận ra kẻ này, hắn chính là Trịnh Tử Khải.  

 

“Ha ha, các người được việc đấy!”  

 

Trịnh Tử Khải cầm áo lên quan sát từ trên xuống dưới, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.  

 

“Số tiền còn lại cứ chuyển vào tài khoản cũ, sau này có chuyện gì cứ tìm chúng tôi”.  

 

Người đàn ông kia nói với giọng khàn khàn, sau đó xoay người rời khỏi căn phòng.  

 

Trịnh Tử Khải cười khẩy, đưa tay lục lọi hết chiếc áo, cuối cùng móc ra được mấy quyển sách nhỏ và cứng.  

 

“Hừ, cái gì đây nhỉ?”  

 

Trịnh Tử Khải hơi cau mày, hắn cầm một quyển chứng nhận trong số đó lên, phía trên còn đóng dấu đỏ, mở ra xem.   

 

“Chiến Thần Hữu Triết sao?”  

 

Trịnh Tử Khải lặng người khi nhìn thấy bốn chữ to mạ vàng ấy, toàn thân đờ đẫn.  

 

Hắn đơ ra như bị điện giật, rồi ném quyển chứng nhận lên trên bàn, mặt tái mét.  

 

“Thằng… thằng nhãi này, sao trên người hắn lại lại có chứng nhận chiến thần được chứ?”  

 

Trịnh Tử Khải toát mồ hôi hột: “Lẽ nào hắn chính là chiến thần Hữu Triết? Lâm Hữu Triết… chiến thần Hữu Triết, đúng rồi, hắn chính là chiến thần Hữu Triết!”  

 

Nghĩ đến việc bản thân đang đối đầu với người đàn ông mạnh nhất nước, Trịnh Tử Khải bỗng thấy chột dạ, chân mềm nhũn ra ngồi phịch xuống đất.  

 

Trong lúc hồn vía còn đang mây, hắn bỗng nghĩ đến một chuyện cực kỳ quan trọng.  

 

“Không đúng, chiến thần Hữu Triết đã hy sinh, Lâm Hữu Triết chắc chắn là kẻ giả mạo, kẻ lừa bịp!”  

 

“Ha ha ha!”  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement