Mấy chuyện cỏn con này anh chẳng buồn đếm xỉa, chỉ cần Sở Hạ Vũ hiểu tấm lòng của anh là được rồi.
Huống hồ rồi tiếp theo anh còn chuẩn bị một tiết mục đặc sắc hơn nhiều, mấy cái này nhằm nhò gì.
Lúc này, cô ả kia ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến trước mặt Sở Hạ Vũ, cô ả chỉ thẳng vào bộ quần áo trong tay Sở Hạ Vũ, nói: “Chồng à, em muốn bộ này!”
“Chuyện này… không được ổn cho lắm nhỉ?”
Sở Văn Xương cười ngoác mồm, ngoài miệng thì nói không ổn, nhưng trong đôi mắt hắn lộ rõ sự đểu giả.
“Xin lỗi cô, bộ đồ này có mấy trăm tệ thôi nên không xứng với cô đâu, hơn nữa tôi đã mua rồi”.
Sở Hạ Vũ lùi về phía sau, nói với vẻ ôn tồn.
“Hả, cô mua rồi hả? Cô đã trả tiền chưa?”
Cô ả cười mỉa mai hỏi.
Vừa rồi lúc Sở Văn Xương và cô ta tiến vào thì vừa đúng lúc làm gián đoạn việc thanh toán của Sở Hạ Vũ.
Sở Hạ Vũ tái mặt, cắn môi nói: “Vậy cô muốn làm gì, tôi đã nói là bộ đồ này không xứng với cô rồi cơ mà…”
“Ai bảo cô là tôi mua về để mặc hả?”
Cô ả cười một cách đểu giả, sau đó giật lấy chiếc váy trên tay Sở Hạ Vũ, vứt xuống đất.
“Lúc nãy khi vào đây tôi vô tình làm bẩn đôi giày rồi, nên giờ thôi đành lấy bộ đồ rách rưới này để lau tạm vậy”.
Vừa nói cô ta vừa dẫm lên chiếc váy, chẳng mấy chốc chiếc váy màu trắng chuyển sang màu cháo lòng.
“Cô quá đáng vừa chứ!”
Sở Hạ Vũ trợn mắt nhìn.
“Hu hu, chồng ơi, cô ta dọa em!”
Cô ả làm ra vẻ ngây thơ nai tơ bị ăn hiếp, phụng phịu núp sau lưng Sở Văn Xương.
Sở Văn Xương tức giận hừ một tiếng, quát to: “Sở Hạ Vũ, cô có biết trên biết dưới không vậy hả, cô ấy là chị dâu tương lai của cô đấy, không hiểu chú ba dạy dỗ kiểu gì, đúng là đồ vô giáo dục!”
“Do cô ta giẫm nát váy của tôi, anh không thấy sao?”
Sở Hạ Vũ cũng không chịu để yên.
“À, cô còn dám gào mồm lên à, cái váy này cô còn chưa trả tiền mà, dựa vào đâu mà nói là của cô hả?”
Sở Văn Xương đắc ý cười khẩy, sau đó tỉnh bơ đi đến quầy thanh toán, ném tấm thẻ lên quầy: “Người đẹp, phiền cô thanh toán giúp tôi chiếc váy kia, không thì em gái tôi nó lại bù lu bù loa lên, trông chẳng ra làm sao!”
“Vâng, thưa anh”.
Nhân viên thu nhân cầm lấy chiếc thẻ, nhẹ nhàng quẹt một cái.
Đột nhiên tiếng tít nhỏ vang lên, nhân viên thu ngân tỏ ra lúng túng: “Thưa anh, số dư tài khoản thẻ này không đủ ạ, anh có thể đổi tấm khác không ạ?”
“Gì cơ?”
Sở Văn Xương vốn đang đắc ý, nhưng nghe thấy vậy hắn tỏ ra bối rối: “Cô có nhầm hay không, trong thẻ của tôi có một trăm nghìn tệ cơ mà, sao lại không đủ được, hay máy của các cô hỏng ấy chứ?”
“Thưa anh, trong thẻ của anh đúng là có một trăm nghìn tệ, nhưng mà…”
Vẻ mặt nhân viên bán hàng trở nên ái ngại: “Chiếc váy vừa rồi cô đây làm bẩn, là hơn ba trăm nghìn tệ ạ”.
“Cô bị điên à?”
Sở Văn Xương đập mạnh lên quầy, khiến khách hàng trong cửa hàng đều phải chú ý.
“Một cái váy lỗi mốt như vậy mà hơn ba trăm nghìn tệ á, ông chủ của các người ngày xưa làm nghề ăn cướp à? Sao không đi cướp tiếp đi?”, Sở Văn Xương nổi giận đùng đùng.
“Thưa anh, chiếc váy này trị giá ba trăm nghìn tệ, chiếc váy này được ông chủ tôi bỏ ra ba trăm nghìn tệ để mua về từ tuần lễ thời trang thế giới đó ạ, vì nó không phải đồ mùa này nên nhân viên của quán treo nhầm sang khu đồ thanh lý, nếu không tin anh có thể nhìn trên máy tính này, có hiển thị rõ giá tiền sản phẩm”.
Nhân viên thu nhân bình tĩnh giải thích.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!