Lâm Hữu Triết không hề từ chối, anh xoay người nhìn về bầu trời đêm.
Sở Văn Xương cười lớn: “Lâm Hữu Triết, sao câm như hến thế, lại còn làm ra vẻ nguy hiểm, mày đừng có nói là điều bất ngờ của mày nằm trên trời nhé?”
“Không lẽ là mưa sao băng, lúc nãy nhân viên phục vụ cũng nói rồi, tối tay không có mưa sao băng, mày đừng đứng đó mà giả thần giả quỷ, mau lôi món quà mà mày chuẩn bị ra đây đi!”
Sở Hạ Vũ lo lắng nhìn anh.
Không lẽ anh chém gió hay sao?
Lúc này Lâm Hữu Triết lấy điện thoại ra, bấm gọi: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Thưa tướng quân, đã chuẩn bị xong”.
“Được, bắt đầu đi”.
Lâm Hữu Triết gật đầu, sau đó cúp điện thoại.
Mấy người kia đều nín thở, không biết anh định giở trò gì.
Mười mấy phút sau, không thấy điều gì xuất hiện cả.
Lúc này Sở Văn Xương không đợi được nữa cười toáng lên: “Lâm Hữu Triết, không lấy ra được món quà bất ngờ nào thì quỳ xuống xin lỗi ông mày mau lên. Đừng đứng đó mà câu giờ nữa, tao còn bận đi bar…”
“Ôi, mưa sao băng!”
Sở Văn Xương còn chưa nói hết câu, ả đàn bà đi cùng hắn đã hô lớn.
Sao có thể chứ?
Sở Văn Xương bất chợt ngẩng đầu lên, phát hiện trên bầu trời đêm quả nhiên có từng vệt sáng lóe lên rồi bay vút đi, quả thật là mưa sao băng!
Hơn nữa, đây cũng không phải cơn mưa sao băng bình thường!
Tầng tầng lớp lớp, tổng cộng có tám đợt mưa sao băng rơi xuống, mỗi một đợt lại mang theo màu sắc khác nhau.
Đỏ, cam, vàng, xanh dương, xanh lá, xanh thẫm, tím!
Đợt mưa sao băng cuối cùng tựa như ánh cầu vồng bảy sắc, mỗi ngôi sao băng đều mang theo chiếc đuôi thật dài vạch ngang chân trời, toát lên vẻ xinh đẹp và xán lạn mà không ngôn từ nào có thể miêu tả nổi.
Ngây dại…
Toàn bộ người dân ở Giang Thành lúc này cũng dừng bước, há hốc mồm, ngẩng đầu nhìn cơn mưa sao băng lướt qua chân trời.
Sở Hạ Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt ngân ngấn nước.
Cô lập tức chắp tay, bắt đầu cầu nguyện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!