Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Chớp mắt đã đến ngày 25 tháng 6, ngày mà cao đẳng học phủ tổ chức sát hạch.

Buổi sáng là thời gian sát hạch của Chiến Tranh học phủ.

Trước tiên là Chiến tranh học phủ, sau đó là Văn minh, đến ngày 26 mới là Nội vụ và Nghiên cứu khoa học tổ chức sát hạch, độ khó của hai học phủ sau rất thấp, mà các học viên phần lớn đều là không có cách nào nữa mới buộc phải ghi danh tới đó.

Địa điểm sát hạch của Nam Nguyên thành nằm ngay tại Nam Nguyên học phủ.

Sáng sớm, bốn phía học phủ đã kín người hết chỗ, thành vệ quân, Tập Phong đường, Long Võ vệ dồn dập xuất động, Nam Nguyên học phủ đã bắt đầu giới nghiêm.

Mấy ngàn học viên tham gia sát hạch, bọn họ đều là tương lai của Nam Nguyên, thế nên bên trên dĩ nhiên cực kỳ coi trọng, thêm lần trước chuyện Vạn Tộc giáo tập kích mới đi qua không lâu, các vị lãnh đạo cũng không dám chủ quan.

Tô Vũ và Trần Hạo cùng đi, khi cả hai tới nơi, bên ngoài học phủ có không ít phụ huynh đều đang chờ đợi.

Xe cộ cũng tấp nập trên các tuyến đường gần học phủ.

Bên chỗ Giao Đốc, Tô Vũ còn thấy được cha Trần Hạo đang bận rộn chỉ huy ở hiện trường.

Ở cửa học phủ, vài vị nhân viên công tác lạ mặt kiểm tra chứng minh thân phận học sinh của đám Tô Vũ, xong xuôi thì họ mới được đi vào.

"A Vũ, ta có thể qua được sát hạch không?" Trần Hạo có chút khẩn trương, liên tiếp truy vấn.

Tô Vũ thở dài, "Khai Nguyên ngũ trọng mà thi không đậu thì Nam Nguyên cũng không có mấy người có thể đậu nổi."

"Nhưng Khai Nguyên ngũ trọng lại không có nghĩa là nhất định có thể thi đậu."

"Thôi đi!" Tô Vũ thầm mắng một tiếng, Khai Nguyên ngũ trọng thi rớt không phải là không có, nhưng cái tên này lại cứ muốn tự nhét bản thân vào trong những người kém may mắn đó, hắn có thể có biện pháp nào.

Hai người một đường đi về phía trường thi, trên đường cũng gặp phải không ít đồng học.

Đương nhiên, phần lớn là người lạ không thể nhận ra.

Nơi này không chỉ có người của Nam Nguyên học phủ mà còn có người của các học phủ khác trong Nam Nguyên, ngoài ra còn có không ít người từ bên ngoài tới.

Người ngoài kỳ thật tương đối dễ phân biệt, Nam Nguyên học viên bình thường đều mặc đồng phục của học phủ, mà người ngoài phần lớn mặc y phục của mình, tương đối ngăn nắp, hoặc là theo mốt, tối thiểu là trông nổi bật hơn các học viên Nam Nguyên bên này rất nhiều.

Những người ngoài thành ấy giờ phút này cũng là vẻ mặt nghiêm túc, phần lớn đi một mình, căn bản không có tâm tư đi xem những học viên ở Nam Nguyên thế nào.

Dù cho không ít Nam Nguyên học viên có chút căm thù mà nhìn họ thì những người đó cũng sẽ không để ý tới.

Bọn họ căn bản không thèm để ý mấy chuyện vụn vặt như vậy, cũng hoàn toàn không xem người Nam Nguyên là đối thủ.

...

Bên ngoài trường thi.

Vài học viên trẻ tuổi tụ tập cùng một chỗ, có nam có nữ.

Trong đám người, có một nữ sinh để tóc dài cột lên, dáng vẻ cao cao, trên mặt là vẻ thanh lãnh.

Nhữn người đứng cạnh nàng ta cũng là nam suất khí, nữ xinh đẹp.

Nhìn qua liền thấy khác biệt hẳn cùng những người chung quanh.

Nơi xa, có người biết bọn họ, nhỏ giọng chỉ trỏ giống như đang nghị luận cái gì đó.

Đám người này không để tâm tới ồn ào xung quanh, mọi người thấy thế thì giống như có chút xấu hổ, không biết nên nói cái gì.

Rất lâu, một nam sinh cười tỏa nắng bỗng lên tiếng nói: "Tất cả mọi người đều ở đây, thật là khéo!"

"Đúng vậy, trùng hợp ghê, ta còn tưởng rằng các ngươi đang ở Đại Hạ phủ!"

"Các ngươi cũng không chắc sẽ thi đậu ở Đại Hạ phủ, ta còn tưởng rằng mỗi ta không có lòng tin thôi."

"..."

Có người mở đầu, những người kia ngươi một lời ta một lời, rất nhanh đã hàn huyên vui vẻ.

Trong đám người, nữ sinh tóc dài nhịn không được nhíu mày, chờ bọn họ trao đổi một lúc mới không vui nói: "Đều giả trang cái gì! Dù cho ở Đại Hạ phủ thì chúng ta cũng có thể vững vàng tiến vào! Mọi người tới đây là vì mục đích gì, cũng không phải không ai biết rõ!"

Mọi người dù sao cũng còn trẻ, nghe nàng ta nói thẳng như thế thì hơi xấu hổ, bọn họ vẫn chưa học được cách thản nhiên đối diện với lời công kích của người khác.

Một lát sau, một nam sinh trắng trẻo ngượng ngùng nói: "Ta chẳng muốn tới Nam Nguyên sát hạch đâu, thi đậu cũng mất mặt. Là Nhị thúc nhất định muốn ta phải tới bên này xem, nhìn thử cái tên Tô Vũ kia, Bạch trợ giáo bỗng nhiên muốn thu hắn làm học viên..."

Lời y vừa nói ra, mọi người đều lộ ra ánh mắt khác nhau, không ít người nhìn về phía nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, "Ngô Lam, ngươi cũng vì việc đó sao? Tổng hợp điểm của ngươi là thượng trung, hiện tại chắc chắn sẽ đậu, ngươi cần phải tới đây à?"

Vẻ mặt Ngô Lam phát lạnh, "Ta cũng muốn nhìn thử xem cái tên Tô Vũ kia đến cùng có bao nhiêu ưu tú! Ưu tú đến mức

Bạch Phong trợ giáo nói ở chỗ chiêu sinh rằng Ngô Lam ta không tính là cái gì!"

Nàng chính là em gái của Ngô Kỳ!

Ngày đó Lưu Hồng đề cử học viên cho Bạch Phong, Bạch Phong tỏ vẻ khinh thường, Ngô Kỳ cũng không để ý, nhưng sự tình truyền ra đối với Ngô Lam thì lại quá đả kích người.

Không chỉ đả kích người, mà cũng làm cho tiểu nữ sinh cảm thấy không còn mặt mũi để gặp ai.

Nếu Bạch Phong không nhận thì cũng thôi đi, nàng cũng không thèm để ý, nhưng câu nói thượng trung không tính là gì thì lại khiến người trong cuộc quá mức khó xử.

Lần này nàng đến, mục đích hiển nhiên khác với mọi người.

Những người kia nhiều ít gì vẫn ôm một chút tâm lý may mắn, nếu họ ưu tú hơn nhiều so với Tô Vũ, sinh ra so sánh, Bạch Phong có thể sẽ nhận họ làm học viên hay không?

Mà Ngô Lam lại không nghĩ như vậy, nàng chỉ muốn cho Bạch Phong nhìn rõ một chút, hắn thu học viên rác rưởi cỡ nào!

Căn bản không xứng để đánh đồng với Ngô Lam nàng!

Không phải Bạch Phong không nhận Ngô Lam làm học viên, mà là nàng căn bản chướng mắt Bạch Phong chỉ là trợ lý nghiên cứu viên, nếu không phải vì lão sư của Bạch Phong thì một trợ lý nghiên cứu viên như anh tại học phủ cũng không tính là gì.

Tỷ tỷ nàng còn càng tiếp cận vị trí nghiên cứu viên chính thức hơn so với Bạch Phong.

Nếu chủ đề trò chuyện đã mở ra, mọi người cũng không cần giấu giếm nữa, có người thấp giọng nói: "Hắn dự thi vào hai đại học phủ, Chiến Tranh học phủ đại khái chỉ tới góp vui, chủ yếu vẫn là buổi chiều sát hạch vào Văn Minh học phủ, các ngươi nói hắn đã học được cách phác hoạ thần văn hay chưa?"

"Chỉ bằng hắn?"

Có người bật cười bảo: "Không phải ta xem thường hắn, nhưng hắn chỉ là học viên Nam Nguyên, không nói những cái khác, ý chí chi văn đã nhìn thấy được mấy lần? Ý chí lực chứa đầy có thể cao bao nhiêu? Còn nói gì phác hoạ thần văn, hắn có biết thần văn là cái gì hay không cũng là cả một vấn đề."

Mọi người bắt đầu sôi nổi nghị luận, Ngô Lam hơi mất kiên nhẫn gắt: "Chúng ta không so với hắn!"

Mặc dù tới Nam Nguyên, nhưng trên thực tế nàng lại không phải so sánh với Tô Vũ, mà là muốn so với Bạch Phong.

Mọi người tuy có mục đích khác biệt, nhưng trên đại thể mục tiêu vẫn là nhất trí, để cho Bạch Phong biết, anh ta thu học viên vô cùng rác rưởi, quá kém quá tệ, thu nhận chỉ thêm mất mặt.

Bọn họ không đến, đối phương có thể sẽ là người đứng đầu Nam Nguyên, sẽ tự dát vàng lên mặt mà cảm thấy tự hào.

Bọn hắn tới, đừng nói đứng đầu Nam Nguyên, xếp thứ mười ở Nam Nguyên đều chẳng tới lượt Tô Vũ, mà lại còn phải so sánh với đệ nhất, khác biệt một trời một vực.

Thế nên, vì căm thù Bạch Phong cũng được, mong muốn Bạch Phong bỏ đi suy nghĩ cũng được, đều là nguyên nhân khiến họ tụ tập ở đây.

Vừa nói xong, có người thấy được Trần Hạo cùng Tô Vũ bên kia, không xác định lắm nói: "Đó có phải là Tô Vũ không?"

Mọi người dồn dập nhìn qua, trước đó họ đã xem tư liệu của Tô Vũ, rất nhanh liền có người xác định: "Là hắn!"

"Muốn đi nói chuyện chút không?"

"Không đi, không có ý nghĩa!"


Có người cự tuyệt, căn bản không có tâm tư trao đổi gì với Tô Vũ, bất quá quan sát là không thể thiếu được.


Trao đổi không có bất kỳ ý nghĩa gì!


Tô Vũ căn bản không thay đổi được kết quả cuộc thi, Bạch Phong thu học trò cũng được, không thu cũng tốt, Tô Vũ không tự làm chủ được việc đó.


Những người này không ngốc, mục đích của bọn họ là biểu hiện ra ưu tú hơn Tô Vũ, nhìn thử xem có thể khiến cho Bạch Phong thấy vừa mắt, chứ không phải đi kết bạn với Tô Vũ.

Advertisement
';
Advertisement