Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Đứng trước cửa Bách Đạo các, Tô Vũ nhìn một lượt mấy cái tên quen thuộc trên danh sách.

Rất mau hắn bèn hỏi: "Có thể mang thuần thú của mình đi vào trong không?"

"Có thể, thế nhưng phải thu nhập vào vật cưỡi không gian thì mới được, đó mới tính là Ngự Thú của chính mình."

Chu Hồng Lượng trả lời một câu, Tô Vũ khẽ gật đầu, vậy thì tốt, cũng phải, không mang theo Ngự Thú, Thuần Thú hệ sẽ giảm mạnh thực lực, không phù hợp với tôn chỉ trăm đạo bách nghệ đều có thể tu.

Hắn có một viên thần văn Ngự Thú, là thần văn chữ "Thú".

Bất quá bây giờ vẫn chỉ là nhất giai, không mang được yêu thú Đằng Không.

Tô Vũ chỉ thuận miệng hỏi một chút, hắn không để tâm quá nhiều, hắn dự định mang Cục lông nhỏ đi vào, mà Cục lông nhỏ thì có thể nuôi trong biển ý chí, không tính là Ngự Thú, tính là một viên thần văn đều được.

Nuôi trong biển ý chí, Tô Vũ cũng không sợ nó sẽ làm gì, tiểu gia hỏa kia tuy rằng hay gây ầm ĩ không nổi, có điều nếu nó không nghe lời thì sách họa màu vàng kim có thể trong nháy mắt đánh bay nó ra ngoài.

Nhẹ nhàng hít một hơi, Tô Vũ cũng không nhiều lời, cất bước đi vào cửa.

Chu Hồng Lượng vội vàng đuổi kịp, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi rốt cuộc có thể xông qua bao nhiêu tầng? Còn nữa, tầng không cao thì người quá nhiều, nhiều nhất chỉ biểu hiện ra 100 cái tên. Tốc độ của ngươi phải nhanh một chút, thứ tự tên hiển thị là dựa theo thời gian thông quan, ngươi mà không nhanh thì dù cho lọt qua cửa cũng chưa chắc bia đá đã xuất hiện tên của ngươi."

Tô Vũ mỉm cười gật đầu, không quá để ý.

Hiện tại hắn cũng không cần dựa vào cái bảng xếp hạng này để hiển lộ rõ ràng thực lực chính mình.

Nhưng Ngô Lam sau lưng thì lại cực kỳ kích động, lần này nàng cũng chuẩn bị tới để thử vượt quan, nhìn xem nàng có thể đi qua bao nhiêu cửa ải.

Bất luận một vị Văn Minh sư nào đến Đại Minh phủ thì cũng đều cảm thấy hứng thú với Bách Đạo các.

...

Lối vào.

Có một vị lão sư già tới nỗi sắp rụng răng đang thủ vệ, thấy Tô Vũ cùng Ngô Lam xuất hiện thì ngáp dài rồi nói: "Tự mình đi vào đi, vào trong thì lưu lại cái tên, để Bách Đạo các nhớ kỹ khí tức của ngươi, sau đó xông qua bao nhiêu quan thì Bách Đạo các sẽ tự biết."

Nói xong, lão lại nhìn Tô Vũ, dặn dò: "Đừng chỉ vì vượt quan nên mới vượt quan, không có ý nghĩa gì, tác dụng của Bách Đạo các không phải là đơn thuần vì vượt quan, cụ thể có thể cảm ngộ được cái gì thì tự mình đi trải nghiệm."

"Tạ ơn lão sư!"

Lão nhân cũng không thèm để ý, liếc qua Ngô Lam, nhìn lại Tô Vũ rồi nói: "Sau khi đi vào trong, Bách Đạo các sẽ căn cứ theo phán đoán của mình để phân bọn ngươi đến các khu vực khác nhau, trên con đường này, nếu ngươi có một chút cải biến... Tỉ như trước tiên phán đoán ngươi là Thần Văn hệ thì ngươi sẽ tiến vào khu sát hạch thần văn, nếu là Thuần Thú hệ thì sẽ tiến vào khu sát hạch thuần thú. Về sau Bách Đạo các đều sẽ tiến hành điều chỉnh, lựa chọn không gian thích hợp nhất cho các ngươi."

Tô Vũ ngoài ý muốn, cao cấp như vậy à?

Cái này là Thiên giai văn binh sao?

Cảm giác cực kỳ trí năng hóa!

"Lão sư, có thu tiền không ạ?"

Ngô Lam hỏi một câu, lão nhân bĩu môi, "Bản học phủ không thu của học viên, kẻ ngoại lai thì phải thu tiền! Thành viên học phủ mỗi tháng có thể khiêu chiến ba lần, đều là miễn phí, thế nhưng nếu vào nhiều hơn thì phải thu phí, dù sao để duy trì Bách Đạo các cũng cần vận chuyển rất nhiều tài nguyên."

Cả hai âm thầm gật đầu, như vậy là đã rất tốt rồi!

Ba lần miễn phí, một tháng có vài người đều chưa hẳn sẽ đến ba lần.

Tô Vũ cảm khái một tiếng, hắn lấy ra tấm thẻ thân phận đưa cho lão nhân, cũng không nói thêm gì, nhanh chóng bước vào cửa.

Lão nhân thấy tên của hắn thì cũng không quá để ý.

Tô Vũ thì có sao?

Trước cửa Bách Đạo này lão đã chứng kiến quá nhiều đại nhân vật.

Ngũ Đại đã từng tới, người như Chu Phá Long cũng đã tới, người ở Cầu Tác cảnh cũng từng ghé sang, năm xưa Lam Thiên cũng không ngoại lệ...

Có người sống, có người chết, mà lão… vẫn là người giữ cửa của Bách Đạo các.

Một đời lại một đời!

Bây giờ Tô Vũ dẫu có là yêu nghiệt tram năm khó gặp, thì tính sao?

Trèo lên tầng 100 trên đỉnh rồi lại nói!

Tô Vũ tiến vào trong, Ngô Lam cũng nhanh chóng đi theo sau, Chu Hồng Lượng vội vàng tiến đến trước mặt lão nhân, hóng hớt quan tâm: "Vân lão, ngài nói xem Tô Vũ có thể xông qua bao nhiêu quan?"

"Tầm 40 đi!"

Lão nhân ngáp dài: "Nơi này chủ khảo thần văn, dĩ nhiên, thân thể mạnh mẽ cũng có ưu thế, thế nhưng không thể dùng thiên phú tinh huyết, không có thiên phú tinh huyết, hắn vẫn là đỉnh cấp thiên tài, 40 tầng khá khó khăn, bất quá vẫn có hi vọng nhất định."

"Tầng 40... vậy thì phải là yêu nghiệt Đằng Không cảnh, Đằng Không chiến Lăng Vân mới được chứ?"

"Không kém bao nhiêu đâu!"

Lão nhân tùy ý đáp lại, đoạn cười hỏi: "Thế nào, điện hạ cũng muốn tiếp tục thử tầng 20 à?"

"Ta thì thôi đi, bây giờ ta vẫn chưa đối phó được con yêu thú Đằng Không cuồng bạo kia."

Chu Hồng Lượng lắc đầu, hiện tại cậu cũng không có hứng thú đi thử, liếc qua cửa vào Bách Đạo các rồi cười nói: "Ta đi tìm người tới đánh cược, cược xem Tô Vũ có thể vào bao nhiêu tầng, thua thì phải chạy trần truồng. Vân lão, ngài cảm thấy ta có thể thắng không?"

Vân lão bất đắc dĩ, "Đừng suốt ngày đấu với đám tiểu tử Bạch Tuấn Sinh kia nữa, ngài là người Chu gia thì cũng nên nghiêm túc một chút!"

Chu Hồng Lượng cười ha hả: "Ta rất ngoan mà, dù sao ta cũng không làm Phủ chủ, ca ca ta mới làm, ta không cần để ý quá nhiều."

Vân lão cũng lười để ý đến cậu, lão dựa vào ghế tiếp tục xem sách, tùy cho các ngươi làm ầm ĩ đi.

...

Bên trong Bách Đạo các.

Trước mắt Tô Vũ hơi hoa lên một cái, ngay sau đó hắn liền xuất hiện tại một không gian tối tăm.

Tô Vũ khẽ động một chút, trước mắt liền hiển hiện một mặt tường.

Tường lưu danh.

Tô Vũ phất tay lưu lại tên của mình, dùng tên giả thì thôi đi, đại nhân vật như Ngũ Đại còn để lại tên thật, hắn cũng không cần thiết ngụy trang.

Lưu tên lại xong, bóng tối tan biến, bức tường cũng biến mất.

Một lát sau, trước mặt Tô Vũ bày biện một không gian nho nhỏ, nhìn kỹ thì giống như là một thư phòng.

Trong thư phòng có không ít sách.

"Tìm ra một bản ý chí chi văn!"

Hàng chữ này trong nháy mắt thoáng hiện trước mắt hắn, rất nhanh đã không thấy đâu nữa.

Đây là nội dung khảo hạch.

Thần quang trong mắt Tô Vũ lóe lên, sau một khắc hắn giương tay vồ một cái, một cuốn sách bị huyễn cảnh che giấu được hắn bắt vào trong tay.

Quá đơn giản!

Tầng thứ nhất là dành cho những gia hỏa vừa tới dưỡng tính, không có khả năng đẩy độ khó sát hạch quá cao, chỉ là có chút huyễn cảnh che lấp mà thôi.

Đối với Tô Vũ mà nói, liếc mắt bèn có thể xem thấu sự tình.

Cầm sách vào trong tay, Tô Vũ thầm nghĩ, đây là ý chí chi văn thật hay chỉ là vật phẩm ảo?

Lật ra trang sách nhìn thoáng qua, hắn càng thêm ngoài ý muốn.

Thật sự có chút cảm giác ý chí lực vờn quanh!

Là thật ư?

Học phủ cũng quá hào phóng, điều này đại biểu mỗi một học viên quá quan đều sẽ nhận được một bản, dĩ nhiên, chẳng qua là Thiên Quân cảnh mà thôi, thế nhưng giá trị cũng phải mấy chục điểm công huân.

Tô Vũ nhìn lướt qua, lắc đầu, ý chí chi văn hết sức rác rưởi.

Thiên Quân quyết!

Đương nhiên, đối với những học viên bình thường mà nói, đây cũng xem như niềm vui ngoài ý muốn.

Lật nhìn một lần, hoàn toàn không có gì đặc thù, bất quá là ý chí chi văn thật sự, Tô Vũ vừa xem xong, trước mắt chợt hoa lên, hắn đã đến tầng thứ hai.

"Chân thực? Hư ảo? Tìm tới cửa vào tầng tiếp theo!"

Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, lại là huyễn cảnh à?

Đây là bởi vì mình vừa cấp tốc phá vỡ huyễn cảnh, cho nên Bách Đạo các một lần nữa thiết trí sát hạch huyễn cảnh cho mình, hay vốn dĩ là như thế?

Giờ phút này, trước mắt hắn bày biện ra rất nhiều thứ, đây là một thôn trang nhỏ, Tô Vũ đang đứng ở trước cổng thôn.

Cửa vào tầng tiếp theo?


Huyễn cảnh này không quá cao cấp, còn chưa lợi hại bằng huyễn cảnh của hắn.


Tô Vũ mỉm cười nhìn quanh, thần văn chữ "Máu" trong nháy mắt bùng nổ, chế tạo ra một thôn trang khác, không gian này hơi hơi chấn động một cái, một lát sau, hai thôn trang đồng thời tan biến, một cái cầu thang hiện ra.


Tô Vũ tiện tay vung lên, cầu thang bị hắn đánh vỡ nát, sau một khắc, hắn thấy hoa mắt, xuất hiện tại tầng tiếp theo.


Huyễn tượng quá yếu, cầu thang kia cũng là giả, thật sự đi lên không chừng sẽ bị nhốt ở chỗ nào đó.

Advertisement
';
Advertisement