Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

"Ngươi có khả năng rút ra trí nhớ?"

Ngưu Bách Đạo bất ngờ vô cùng, kỹ thuật này thật sự không phải là ai cũng có thể nắm giữ.

"Có thể!"

Ngưu Bách Đạo suy nghĩ một chút liền gật đầu, "Vậy được, sau này ta sẽ rút ra rồi đưa đến cho ngươi, thế nhưng... Tô Vũ, nhớ kỹ, nghiên cứu thì có khả năng, rút ra trí nhớ cũng được, duy nhất một điều không thể đó là lấy tinh huyết nhân tộc để tu luyện, nhất định không thể, dùng tinh huyết nhân tộc để tu luyện thì chính là nhân ma! Ma đầu! Còn nữa, đây là nhằm vào Vạn Tộc giáo, những người khác tuyệt đối không được, bằng không, một khi bị ta phát hiện... dù ngươi có là thiên tài đi nữa, mất nhân tính thì Đại Minh phủ cũng không cần ngươi!"

Tô Vũ gật đầu, điều này thì khi hắn vào phòng thí nghiệm ngày đầu tiên, Bạch Phong cũng đã nói với hắn bằng giọng điệu hết sức nghiêm túc.

"Sẽ không đâu!"

"Vậy thì tốt, ta không hy vọng có một ngày ngươi đứng ở mặt đối lập với nhân tộc, bây giờ nhân tộc có lẽ có một chút sâu mọt, thế nhưng không có nghĩa ai ai cũng đều là người xấu. Đại Tần phủ, Đại Hạ phủ hay kể cả Đại Chu phủ, ngươi có thể căm thù, nhưng kỳ thật ở đâu cũng đều có vô số người đang chinh chiến, đang ra sức vì nhân tộc..."

Ngưu Bách Đạo truyền âm nói tiếp: "Mọi người có lẽ sẽ có khác biệt về lập trường, có kẻ sẽ vô cùng cố chấp, thế nhưng đó chưa hẳn đã là người xấu! Ngươi hẳn đã biết có một nhóm người cảm thấy hiện tại không thể bùng nổ đại chiến, sợ gây bất lợi đối với nhân tộc, phái cầu hòa, phái kéo dài này không có nghĩa là người xấu... Kỳ thật... Đại Minh phủ ta cũng xem như một trong những loại người như vậy, Phủ chủ giữ lập trường đối ngoại trước tiên vẫn là kéo dài... Tô Vũ, ngươi cảm thấy Phủ chủ là người xấu sao?"

Ngưu Bách Đạo thở dài: "Có đôi khi, thứ cần suy tính quá nhiều, không phải vì khoái ý ân cừu nhất thời mà liều mạng cùng vạn tộc là được! Dù cho liều mạng thì cũng phải đáng giá để làm như thế, ngươi không thể dùng một gậy quật ngã tất cả mọi người!"

Tô Vũ gật đầu, cười đáp: "Ý của Phủ trưởng ta biết, ta không cực đoan thế đâu."

Rất nhiều người đều khuyên nhủ hắn, Hồng Đàm, Vạn Thiên Thánh, Ngưu Bách Đạo...

Bao gồm cả Trần Vĩnh, Liễu Văn Ngạn đều nói qua những lời này.

Không thể dùng một gậy quật ngã tất cả mọi người, không phải bằng hữu của ngươi, thế nhưng đó cũng chưa hẳn là địch nhân của ngươi, không nên biến những người kia thành kẻ địch.

Còn vì sao họ đều cảm thấy như vậy, đại khái là cảm thấy Tô Vũ còn quá trẻ.

Tô Vũ cũng không nhiều lời, mấy vị này kỳ thật nói rất đúng, không phải những ai phản đối ngươi thì đều là địch nhân của ngươi, ngươi không phải điểm công huân mà có thể khiến người người đều yêu mến, lập trường khác biệt, lý niệm khác biệt là chuyện rất bình thường.

Hắn cũng không cực đoan như vậy, thế nhưng có vài người thì hắn nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết.

Tỉ như gã vô địch vừa mới ra tay kia!

Về phần Chu Thiên Đạo bên này... Chỉ sợ rất khó thông qua chuyện ngày hôm nay để tìm ra đối phương, bởi vì nếu đơn giản như vậy thì gã đã sớm bị Đại Hạ vương giải quyết rồi.

"7 thần văn..."

Tô Vũ thầm nhủ, 7 viên không hề ít, quan trọng chúng đều là Nhật Nguyệt thần văn, dù cho có là vô địch thì phác họa ra Nhật Nguyệt thần văn cũng không đơn giản như vậy. 7 miếng thần văn kia khả năng là đều chưa từng bại lộ.

Bằng không, hoàn toàn có khả năng sẽ có người có thể nhận ra.

Còn nữa, lần trước và lần này là cùng một người sao?

Bên trong biển ý chí, Tô Vũ cũng đang trao đổi với Cục lông nhỏ, "Ngươi ăn chút thần văn mảnh vỡ, có thể phân biệt ra mùi vị đối phương không?"

"Có thể nha... Bất quá phải tiến vào biển ý chí ăn thì mới được..."

Ánh mắt Tô Vũ khẽ động!

"Ngươi tiến vào biển ý chí đối phương thì có thể phân rõ sao?"

"Ừm!"

Cục lông nhỏ lười biếng đáp lời, thơm như vậy đương nhiên là phải nhận ra.

Tô Vũ ngẫm lại kỹ càng thì thấy rất bất đắc dĩ, phí sức.

Nếu dễ dàng kiểm tra biển ý chí đối phương thì đã không có nhiều chuyện như vậy, có vị vô địch nào lại để cho ngươi kiểm tra biển ý chí của mình, không thể nào.

Không nói vô địch, chỉ nói chính mình, hiện tại có người muốn kiểm tra biển ý chí thì hắn cũng sẽ không đáp ứng.

...

Ngay tại khi đám Tô Vũ trở về học phủ.

Chu Thiên Đạo vẫn đang trên đường đến Song Thánh phủ, do Thiết Kỵ vệ mở đường!

Trong tọa giá, tính cả Chu Thiên Đạo thì có 7 vị Nhật Nguyệt.

Kim Long kéo xe!

Đi ngang qua một phủ đều sẽ khiến vô số người ngẩng đầu quan tâm xem đây là đại nhân vật nào đi ra ngoài!

Đại nhân vật của Đại Minh phủ!

Trong tọa giá, Chu Thiên Đạo uống trà, dựa vào trên ghế, không gian nơi này rất lớn, ông uống một ngụm trà rồi cười nói: "Các vị, đừng mặt mày ủ rũ như thế, cũng không phải bảo các ngươi đi chịu chết, cáo trạng mà thôi, hà tất cứ ôm bộ dáng này."

"Chu phủ chủ..."

Có người không biết nói làm sao, "Tất cả mọi người đều là người hiểu chuyện, ta có lời nói thẳng, có một tôn vô địch như thế không phải là lần đầu tiên mới biết, tất cả mọi người đều hiểu nhưng lại giả hồ đồ, then chốt nhất là không có chứng cứ, làm lớn chuyện thì người nào cũng khó nhìn. Nếu là Vạn Tộc giáo thì còn được nhưng lúc này đề cập tới tên kia... Thật sự không hề dễ làm!"

Chu Thiên Đạo gật đầu, đáp: "Rất có lý! Người này rốt cuộc là ai thì ai cũng không rõ ràng, vô địch của nhân tộc có hơn mười vị, ai cũng đều có đại công với nhân tộc, người nào điều tra? Ai nguyện ý bị tra? Lại chưa bắt được tại trận, náo động quá khó coi thì đối với người nào cũng không tốt."

Tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, ngươi hiểu rõ thì tốt rồi.

Chu Thiên Đạo lại nói tiếp: "Thế nhưng... Cái tên này đích thật là uy hiếp lớn, mọi người không phủ nhận chứ? Hôm qua đánh giết Diệp Bá Thiên, hôm nay đánh giết Tô Vũ, ngày mốt có thể là Hoàng Đằng, ngày kia đại khái liền là Tần Phóng, hoặc dứt khoát là những thiên tài có hi vọng Chứng đạo như Hạ Long Võ, Chu Phá Long."

Chu Thiên Đạo cười tủm tỉm nói: "Một mực cứ bỏ mặc không quan tâm sao?"

Ông khẽ thở dài: "Người nào cũng không muốn vô địch nhân tộc xảy ra khúc mắc khiến ai ai cũng phải cảm thấy bất an, thật sự gây chuyện quá lợi hại, vô địch nổi lên tranh chấp nội bộ thì ai sẽ tới gánh chịu trách nhiệm này? Thế nhưng... chẳng lẽ mãi mãi làm kẻ mắt mù vô dụng? Cái tên này năm đó lừa giết Diệp Bá Thiên rồi, nếu gã thành thành thật thật cả một đời chỉ có một lần như thế... Theo thời gian chuyển dời, mọi người sẽ quên dần đi, thế nhưng gần đây gã lại liên tiếp ra tay!"

Chu Thiên Đạo lạnh lùng nói: "Đều đã đến mức độ này, các ngươi còn muốn giả mù sao?"

Hồ tổng quản thở dài, "Đối phương ra tay ngay trong cảnh nội Đại Hạ phủ một lần, mới qua chưa tới nửa năm..."

Quá thường xuyên!

Đây không phải chuyện tốt!

Vị Nhật Nguyệt của Đại Tống phủ chần chờ một lúc rồi mới lên tiếng: "Lần trước hắn ra tay với Liễu Văn Ngạn, lần này ra tay với Tô Vũ, là vì thần văn của Ngũ Đại và Chu Thiên khiếu huyệt ư? Hay là đơn thuần vì diệt sát thiên tài của đa thần văn nhất hệ?"

"Trước đó, nếu Ngũ Đại thật sự bị hãm hại, người này lại một mực nhằm vào đều là đa thần văn nhất hệ..."

Chu Thiên Đạo thản nhiên nói: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy, nhằm vào đa thần văn nhất hệ thì mọi người có thể không có chuyện gì à?"

"Ta không phải có ý này!"

Vị Nhật Nguyệt nọ lắc đầu nói: "Ý của ta là tên kia liên tục ra tay với đa thần văn nhất hệ, thậm chí không tiếc hao phí cái giá đắt, thậm chí gần đây còn có chút liều lĩnh, cuồng loạn... Nếu muốn tìm ra đối phương có lẽ vẫn phải xem chừng đa thần văn nhất hệ."

Chu Thiên Đạo không lên tiếng, lời này không sai.

Những người khác đều không nói chuyện, dụ một vị vô địch ra hiển nhiên không đơn giản như vậy.


Huống chi, nếu thật sự dụ ra được... vậy thì người nào tới giết?


Mấy người cũng thấy đau đầu, việc này không phải chuyện bọn họ có thể tham dự.


Nhật Nguyệt không có thực lực, cũng không có tư cách tham dự.


Cuối cùng, vẫn phải xem ý kiến của các vị vô địch khác.

Advertisement
';
Advertisement