Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Ngay khi quan thẩm vấn đang lâm vào tình huống thúc thủ vô sách, thì bên dưới bỗng có người mở miệng nói: "Chư vị, ta có thể hỏi vài câu được không?"

Mọi người dồn dập nhìn về phía người vừa lên tiếng, là Chu Minh Nhân!

Không ít người hơi ngẩn ra, Chu Minh Nhân lúc này ra mặt làm cái gì?

Chu Minh Nhân mặc kệ mọi người nghĩ như thế, lặp lại lần nữa: "Ta có thể hỏi mấy câu không?"

Hạ Hầu gia nhìn chằm chằm vào ông một lúc lâu, cuối cùng gật đầu, "Được thôi!"

Chu Minh Nhân cười cười, nhìn về phía Phong Kỳ, "Phong Kỳ, trong lòng ngươi đã có tử chí, dù có để vô địch tìm tòi trí nhớ của ngươi thì ta nghĩ cũng sẽ không tra ra cái gì. Thậm chí nếu ta không đoán sai, có lẽ ngươi đã ôm lòng chuẩn bị, một khi có vô địch ra tay tra xét trí nhớ, hẳn ngươi liền tự bạo?"

Phong Kỳ không đáp.

Trong đại điện có chút huyên náo!

Chu Minh Nhân bình tĩnh nói tiếp: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy một khi ngươi chết rồi thì liền có thể che lấp hết thảy mọi chuyện?"

"Nếu ta không đoán sai, có lẽ khi bằng hữu của ngươi rời đi thì đã để lại vài lời cho ngươi, chẳng hạn như nhờ vả ngươi làm một cái gì đó. Đối phương giống ngươi, không có gia đình để lo lắng, nhưng ngươi quên y còn một đồ đệ mà y luôn chăm sóc như con gái ruột sao, không lẽ y bỏ mặc không thèm để ý tới nàng ta? Không chỉ vậy, y vẫn còn sư phụ, còn sư đệ, ta đoán y không phải là kẻ vô tình như thế. Ta nghĩ, y kêu ngươi trở về không phải là vì thay y gánh tội a?"

Phong Kỳ không nói gì, nhưng trong lòng thì đã bắt đầu gợn sóng.

"Ngươi cảm thấy y có thể trốn qua kiếp nạn này sao? Cho dù ngươi chết, ngươi nghĩ rằng y sẽ cam tâm thu tay lại?" Chu Minh Nhân vẫn tiếp tục gằn giọng nói.

"Nếu y nguyện ý quay đầu thì ngay tại thời điểm Lục Dực thần giáo rút lui, y đã nên xuất hiện, liên hệ với người của Đại Hạ phủ hoặc Cầu Tác cảnh. Nhưng rõ ràng y đã không làm vậy, cũng có nghĩa y đã chuẩn bị kỹ càng để buông tay hết thảy. Phong Kỳ, ngươi hà tất lúc này tìm chết một cách ngu xuẩn, ngươi chết, mấy ngày sau nếu lại có người bị giết, ngươi cảm thấy ngươi chết còn có ích gì không?"

"Ngươi có thể bảo đảm sau khi ngươi chết, y sẽ quên đi tất cả, trốn ở một chỗ tối tăm nào đó sống ẩn dật qua cả đời này, xem như chuyện gì cũng không biết sao?"

"Không thể nào!"

Chu Minh Nhân nói khẽ: "Những gì ngươi làm hiện giờ đều không có chút ý nghĩa nào, ngươi hiểu chưa? Chẳng qua là vô ích chịu chết, đã vậy còn cô phụ nguyện vọng mà y gửi gắm cho ngươi. Ngươi tự ngẫm lại xem, lời ta nói có đúng không?"

Giờ khắc này, thân thể gầy yếu của Phong Kỳ bỗng run lên một cái.

Cách đó không xa, Hồng Đàm dựa vào ghế, nhắm mắt lại, không muốn nghe gì nữa.

Chu Minh Nhân kỳ thật nói không sai.

Trần Vĩnh sẽ không thu tay lại!

Hôm nay Phong Kỳ chết rồi, dù cho không có chứng cứ chứng minh Trần Vĩnh đã phạm tội, nhưng nếu mấy ngày sau lại có người chết, thế thì Phong Kỳ còn gánh tội thay đồ đệ nhà ông được sao?

Thậm chí... Hồng Đàm đang nghĩ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ ngay hôm nay Trần Vĩnh sẽ làm ra chuyện gì đó.

Y sẽ không để cho Phong Kỳ giúp mình gánh tội thay!

Tuyệt đối sẽ không!

Ông hiểu rất rõ đồ đệ của mình.

Hồng Đàm mệt mỏi thở dài một tiếng, mà đúng lúc này, ánh mắt Hạ Hầu gia khẽ động, y yên lặng lấy truyền âm phù của mình ra, nhìn thoáng qua tin tức vừa được cấp dưới truyền tới.

Trong đại điện, có không ít người cũng lục đục lấy truyền âm phù ra.

Giờ khắc này, có người nhịn không được hô nhỏ một tiếng, rất nhanh, có người trực tiếp ngắt lời Chu Minh Nhân, hô lên: "Tạm thời ngừng một chút, ta có việc muốn bẩm báo ba vị đại nhân!"

Đại Hán vương dường như đang thất thần, nghe vậy liền thản nhiên ngẩng đầu lên, "Nói."

"Hồi bẩm đại nhân, ngay mới rồi, tại Đại Tấn phủ có một vị Sơn Hải vừa bị giết!"

"..."

Bốn phương an tĩnh trong nháy mắt.

Đại Hán vương lạnh nhạt hỏi: "Tình huống giống với những vụ trước?"

"Vâng!"

Đại điện lập tức xôn xao.

Trên đại điện, vẻ mặt của Phong Kỳ trong nháy mắt liền trở nên cực kỳ khó xem.

Đại Hán vương thở dài một tiếng, "Ta biết rồi."

Dứt lời, ông nhìn thẳng về phía Phong Kỳ, nghiêm giọng nói: "Phong Kỳ, đã tới lúc ngươi nên thành thật khai báo đi. Cho tới bây giờ, những lời bao che dối trá của ngươi đã không còn bất cứ ý nghĩa gì."

Phong Kỳ trầm giọng đáp: "Ta nên nói cái gì thì ta đều đã nói cả rồi!"

Chu Minh Nhân lại chậm rãi lên tiếng: "Phong Kỳ, ngươi nhất định cứ phải thế sao? Nếu đối phương đã để ngươi trở về thì y tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chịu chết, ngươi nhất định phải tự tìm đường chết thì có ý nghĩa gì? Đồ đệ của y còn đang ở đây..."

"Lão già chết tiệt, ngươi muốn nói cái gì?"

Đúng vào lúc này, Ngô Gia vốn vẫn luôn một mực cúi đầu bỗng nhiên bén nhọn mắng một tiếng, nàng nhìn chằm chằm về phía Chu Minh Nhân, tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng đầy huyết sắc.

Đối diện, trong lòng Tô Vũ khẽ run lên.

Vị sư tỷ tính tình vô ưu vô lo ngày nào sao bây giờ lại biến thành dạng này?

Có lẽ là chuyện của sư bá, cộng với việc mình rời đi đã khiến Ngô Gia suy sụp.

Chu Minh Nhân nhìn nàng một cái, không nói gì.

Hạ Hầu gia lập tức quát: "Ngô Gia, ngồi xuống! Lớn mật! Hồng Đàm, coi chừng nàng ta một chút! Ngay trước mặt vô địch mà lại không có quy củ như vậy sao? Còn biết tôn ti trật tự là cái gì không?"

Hồng Đàm nhẹ nhàng vỗ bả vai Ngô Gia, cười cười nói: "Ngồi xuống đi tiểu nha đầu, suốt ngày chỉ biết mắng ta, dù sao ta cũng là sư tổ của ngươi, một điểm tôn ti trật tự đều không có, haizz, cũng là lỗi của ta."

Nói xong, ông liền nhìn về phía Chu Minh Nhân, giả lả cười bảo: "Lão Chu, đừng hiểu lầm, nha đầu này mắng ta riết sinh hư, mấy ngày nay bế quan không thuận, tìm ta trút giận quen rồi, là ta chiều hư nàng, trở về ta sẽ quản giáo thật tốt!"

Chu Minh Nhân bình tĩnh đáp: "Không sao, Hồng Các lão tự tiện."

Ngô Gia bị Hồng Đàm ép ngồi xuống, không thể động đậy, nàng cúi đầu, lần nữa khôi phục sự an tĩnh.

Chu Minh Nhân cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Đại Tấn phủ lại phát sinh án mạng, tình huống giống với trước đó, khả năng cao hung thủ là cùng một người. Nói như vậy, Phong Kỳ chưa hẳn là hung thủ của năm vụ trước đây, dĩ nhiên, rất có thể y là đồng lõa, giúp đỡ đồng bọn chuyển dời ánh mắt của quân phủ. Nhưng dù như thế nào thì vụ án lần này cũng không thể là do Phong Kỳ làm."

Chu Minh Nhân thản nhiên nói tiếp: "Phong Kỳ, bây giờ ngươi đã vô pháp bao che cho đồng bọn của ngươi. Nếu ta là ngươi, hiện tại ta sẽ cố gắng bảo toàn chính mình, giành lấy cơ hội sống sót để hoàn thành tâm nguyện của y, so với việc chính ngươi cố chấp muốn chết thì tốt hơn nhiều, ngươi cảm thấy thế nào?"

Trong mắt Phong Kỳ lóe ra một tia thống khổ.

Cần gì chứ?

Y biết, lần này kẻ hạ thủ khẳng định là Trần Vĩnh, chính là vì muốn giải vây cho mình, Trần Vĩnh khốn kiếp cứ nhất định phải làm như thế sao?

Thật không muốn quay đầu lại nữa à?

Trong đầu Phong Kỳ lúc này bỗng lặp đi lặp lại những lời dặn dò trước khi cả hai tách ra: “Giúp ta chiếu cố tốt cho Gia Gia, nhớ đó, phải chăm sóc tốt cho Gia Gia... “


Mấy lời của Chu Minh Nhân đã đâm vào lòng Phong Kỳ từng trận đau nhức.


Y không sợ nghiêm hình tra tấn, lại càng không sợ vô địch tìm tòi trí nhớ, thế nhưng bây giờ... việc y chết đi còn có bất kỳ ý nghĩa gì sao?


Phong Kỳ cắn chặt răng, bờ môi khô nứt bị y cắn tới nỗi bật máu ra.


Đúng lúc này, Hồng Đàm bất chợt mở miệng nói: "Phong Kỳ, đừng nhận tội lung tung, đừng vì cái gọi là nghĩa khí mà tống tiễn tính mạng của mình, cứ ăn ngay nói thật là được!"

Advertisement
';
Advertisement