Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Cùng lúc đó.

Trong phủ đệ, Diệp Hồng Nhạn hơi nhíu mày, vung tay lên, một vầng sáng xuất hiện bao trùm khu nhà của Tô Vũ.

Diệp Hồng Nhạn cau mày quan sát, thần văn tứ giai?

Thiên phú của gia hỏa này thật kinh người.

Trong thời gian ngắn như vậy mà đã phác họa ra thần văn tứ giai, khó trách có tin đồn hắn đạt được truyền thừa của di tích vô địch, thần văn tới tứ giai, ngày tiến vào Sơn Hải không xa, lúc này hắn mới bao nhiêu tuổi?

“Lại một người như Hoàng Đằng, Tần Phóng.”

Hiện tại Hoàng Đằng, Tần Phóng là thiên tài Nhân tộc đỉnh cấp, đều có thể vượt cấp giết địch, thực lực vô cùng cường hãn. Đều xuất thần nhập hóa trong Chiến Giả đạo, thiên tài Thần Ma khó mà địch nổi.

Hai người bọn họ ở trên chiến trường Chư Thiên cũng là uy danh hiển hách trong thế hệ trẻ tuổi.

Đương nhiên còn có một vài người khác cũng nổi danh, chẳng hạn như Ngô Kỳ Đại Hạ phủ, Chu Đồng Đại Chu phủ, Đại Kim phủ Kim Tất Dược... Cùng với hai đại thánh địa cũng có một ít quan môn đệ tử của vô địch.

Thứ không thiếu nhất tại Chư Thiên chiến trường chính là thiên tài.

Tại đây, khai 144 khiếu không phải quá nhiều.

Tại đây, vượt cấp giết chóc là chuyện thường, đương nhiên vượt cấp thì đều nhằm vào kẻ yếu, ví dụ như gia hỏa Nguyên Thủy Thần tộc mà Hoàng Đằng gặp phải, nếu đối phương là Sơn Hải, tuyệt đối sẽ áp đảo Hoàng Đằng.

Thiên tài vượt cấp chiến nhau mới là bản lĩnh thật.

Diệp Hồng Nhạn cảm ứng, khẽ lắc đầu, thôi, không quan tâm.

Thần văn tứ giai không yếu, nhưng ở trên Chư Thiên chiến trường có vô số cường giả, vô số thiên tài, Tô Vũ này đi đến Chư Thiên cũng chưa chắc có thể làm được gì, hắn chỉ là một đóa hoa trong nhà kính không trải qua tôi luyện mà thôi.

Giết được vài người ở Nhân cảnh thì cho rằng chiến trường cũng như thế ư?

Nhân cảnh dù có loạn thì đó vẫn là hậu phương, vẫn có quy củ, cũng có nơi an toàn, ở chiến trường Chư Thiên, ra khỏi đại bản doanh, dù là trong chiến khu phía Đông thì cũng sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Một ít thiên tài Vạn tộc lẻn vào chiến khu phía Đông giết chóc cũng không phải lần đầu tiên.

Vận may quá kém, trên đường gặp được Nhật Nguyệt Vạn tộc tát chết ngươi thì đó là do ngươi xui xẻo.

Không có quy định phải chiến đấu cùng giai!

Nơi này không phải học phủ.

Dù là thiên tài Lăng Vân, nếu xui xẻo gặp phải Nhật Nguyệt của địch quân, tát một cái đã chết, đâu đợi ngươi nói rõ lí lẽ.

“Tiểu tử này bỗng nhiên muốn tới chiến trường, đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng!”

Ở lại Đại Minh phủ không tốt sao?

Cũng không biết hắn nghĩ thế nào.

Nơi đóng quân thì còn tốt, nếu không đóng quân, vậy đó chính là độc hành giả, độc hành giả dễ gặp nguy hiểm nhất, đương nhiên cũng là kẻ đáng sợ nhất, độc hành giả gần như đều là cường giả, hoặc là thiên tài đi rèn luyện.

Diệp Hồng Nhạn nghĩ rất nhiều, ngay sau đó, nàng hơi nhướng mày.

Sau thần văn chữ “Máu”, Tô Vũ lại có một thần văn khác thăng cấp tới tứ giai.

...

Thần văn thứ hai thăng cấp nằm ngoài dự đoán của Tô Vũ, không phải là chữ “Lôi”, không phải chữ “Âm”, mà là chữ “Hỏa”!

Không phải truyền thừa chi hỏa, mà là ngũ hành chi hỏa.

Hỏa Đúc binh!

Tô Vũ sửng sốt, sau khi phác họa thần văn chữ “Hỏa” không lâu, phác họa thời điểm thăng cấp, sau đó thăng cấp tiến vào nhị giai, mấy ngày trước hấp thu một ít dư vị thần văn Nhật Nguyệt rồi tiến vào tam giai.

Kết quả, trong chớp mắt đã đến tứ giai!

Hắn thật sự không đoán được thần văn thứ hai thăng cấp sẽ là chữ “Hỏa”, tuy ngoài ý liệu, nhưng cũng thấy hợp lý, bởi vì mấy ngày này hắn liên tiếp đúc binh, thần văn chữ “Hỏa” được phát huy liên tục, nhận được rất nhiều lợi ích.

Mỗi lần đúc binh thành công đều là một lần rèn luyện cực tốt, 4 thần văn ngũ hành đều tới tam giai, chữ “Hỏa” lại vượt trước, cư nhiên tiến vào tứ giai.

“Thần văn chữ ‘Hỏa’ thăng cấp khá mạnh, có nên giả mạo Hỏa Thần tộc không? Hoặc là thần tộc khác hay Ma tộc liên quan đến lửa?”

Tô Vũ muốn giả mạo Thần Ma, hoặc Tiên tộc cũng được.

Chủ yếu là hình người!

Có vài chủng tộc hiếm lạ cổ quái, vậy không dễ giả mạo.

Nhưng Thần Ma thường có truyền thừa, người quen cũng nhiều, giả mạo rất khó.

Còn có, thiên tài chủng tộc Thần Ma thăng cấp vô địch thig Nhân tộc cũng sẽ quấy rối.

Bọn họ quấy rối lẫn nhau.

Đừng để đến lúc mình giả mạo Thần Ma thăng cấp lại dẫn tới một đám vô địch Nhân tộc tập sát, vậy sẽ rất khôi hài.

Thần văn thứ hai bắt đầu thăng cấp.

Qua một lúc, thần văn thứ hai hoàn thành đợt tiến giai.

Một lát sau, lại đến thần văn thứ ba thăng cấp, lúc này nó chợt lóe lên rồi biến mất, động tĩnh rất nhỏ, nhưng Tô Vũ xác định chắc chắn có thần văn thăng cấp, chính là tiểu đệ chữ “Âm”.

Vì sao thần văn này lại thăng cấp, Tô Vũ không hiểu, coi như nó không tồn tại là được.

Thần văn này thường xuyên như vậy, đột nhiên vô cớ thăng cấp, mặc kệ là được.

Ba thần văn thăng cấp thành tứ giai, thần văn khác thì chưa có hy vọng thăng cấp, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có đột phá lớn, nhưng có mấy thần văn từ nhị giai tiến vào tam giai.

Khiến cho Tô Vũ vui mừng là thần văn chữ “Chấn” - thần văn trời sinh lĩnh ngộ ở thời điểm giúp lão Triệu đúc binh, vừa phác họa đã nhanh chóng tiến vào nhị giai.

Mấy ngày trước, khi Tô Vũ đúc binh tới một nửa, hắn cảm giác thần văn này có hy vọng thăng cấp, hiện tại quả nhiên là bắt đầu đột phá, chính thức trở thành thần văn tam giai.

Chữ “Lực” đến từ Đại Hán vương, chữ “Đấu” của Đại Nguyên vương, chữ “Tĩnh” của Đại Chu vương cũng lần lượt tiến vào tam giai, đám thần văn vừa phác họa thành công đã là nhị giai, lúc này cũng thăng cấp.

Nhưng chữ “Hợp” của Đại Tống Vương không thăng cấp, vẫn chỉ là nhị giai, thời gian phác họa quá ngắn.

Thần văn không ngừng thăng cấp.

...

Bên ngoài, vốn ban đầu Diệp Hồng Nhạn không quan tâm, sau đó sắc mặt càng ngày càng cổ quái.

Tiểu tử này rốt cuộc có bao nhiêu thần văn?

Thần văn nhiều thì thôi, lúc thăng cấp còn như không cần tiền, thăng cấp cả đám, có cái thăng cấp tứ giai, có cái thăng cấp tam giai, thần văn của ngươi thăng cấp đơn giản như vậy sao?

Hắn mới vào Lăng Vân mà thôi!

Mấy năm nay Văn Minh sư đạo không có nhiều thiên tài lắm, hiện tại Ngô Kỳ Đại Hạ phủ xem như thiên tài Văn Minh sư đỉnh cấp, kẻ cường hãn chân chính là hai người Hoàng Đằng và Tần Phóng của Chiến Giả đạo.

Chẳng lẽ tiểu tử này sẽ thay đổi xu hướng suy tàn mấy năm gần đây của Văn Minh sư?

Văn Minh sư đạo không có thiên tài là do chính bọn họ.

Đa thần văn hệ bị áp chế, phe phái khác không am hiểu chiến đấu, tuy đơn thần văn nhất hệ không yếu, nhưng cũng không thể kinh diễm bằng Chiến Giả.

“Đa thần văn hệ lại sắp tái xuất giang hồ sao?”

Diệp Hồng Nhạn thầm thở dài, nếu nói đa thần văn nhất hệ có ai kinh diễm nhất, vậy đương nhiên là cháu trai bà - Diệp Bá Thiên.

Tô Vũ này cũng là người thuộc chi mạch của cháu trai bà.

Đáng tiếc, cảnh còn người mất.

Diệp Bá Thiên mà không chết, có lẽ Liễu Văn Ngạn, Hồng Đàm, Hạ Vân Kỳ cũng sẽ tỏa sáng rực rỡ, có lẽ có thể đi đến Nhật Nguyệt cao trọng, 50 năm có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Nghĩ đến cháu trai, lại nhìn về căn nhà có Tô Vũ bên trong, bà như thấy được cháu trai mình năm xưa, cảnh tượng lần đầu tiên hắn bước vào Chư Thiên chiến trường.

Giết chóc tứ phương, uy chấn tứ phương!

Hy vọng của Văn Minh sư!

Hạt mầm vị Văn Minh sư vô địch Nhân cảnh đầu tiên!

Khí phách vô song, quét ngang chư thiên.

Trong trí nhớ, mỗi lần cháu trai trở về đều sẽ khiến cho trăm vạn tướng sĩ Chư Thiên phủ hoan hô, đều sẽ làm cường giả Nhân cảnh mỉm cười, có vô địch hiện thân tự mình đón hắn trở về, có vô địch tiến lên bắt chuyện, chuyện trò vui vẻ.

Khi đó bởi vì Diệp Bá Thiên, Diệp gia vinh quang vạn giới.

Một người bá đạo cường hãn như vậy cuối cùng lại chết không toàn thây, chứng đạo thất bại, nhiều năm như thế Diệp Hồng Nhạn vẫn chưa quên được ngày đó, ngày Đại Hạ vương mang theo di hài hắn trở về.

Chư Thiên phủ bàng hoàng, Nhân cảnh hỗn loạn, các vô địch tuyệt vọng, bi phẫn, bất đắc dĩ...

Đại Tần vương ở chiến trường Chư Thiên, một mình tọa trấn biên cảnh mười mấy ngày, không nói một lời, ai tới đều giết, giết cho vô địch Vạn tộc không thể không lệnh quân mình tránh lui, trong khoảng thời gian ngắn không dám tiến vào chiến khu phía Đông.

Cháu trai chết, cũng làm rất nhiều người hoàn toàn chết tâm.

Hy vọng chứng đạo của Văn Minh sư quá mức nhỏ bé.

Giờ khắc này, Diệp Hồng Nhạn nghĩ tới rất nhiều thứ, nhìn về phương hướng Tô Vũ, bà lẩm bẩm: “Hy vọng ngươi đừng trở thành Diệp Bá Thiên, Diệp Bá Thiên thứ hai... đã phế rồi.”

Bà đang nói đến Liễu Văn Ngạn.

Người trẻ tuổi được xưng là Diệp Bá Thiên thứ hai, không, ngày xưa là người trẻ tuổi khí phách hăng hái, lần trước gặp lại đã từ từ già đi, Diệp Hồng Nhạn nhìn mà cảm thấy bi thương.

Bà không quên, năm đó Diệp Bá Thiên mang Liễu Văn Ngạn tới gặp bà, hai thầy trò khí phách, trương dương cỡ nào.

Già trẻ Diệp gia thấy Liễu Văn Ngạn thì đều khuynh đảo.

Nhưng bây giờ thì sao?

Người thế nào rồi?

Bị nhốt 50 năm, Liễu gia cửa nát nhà tan, bơ vơ không nơi nương tựa.


“Aiiiz!”


Không tính Bạch Phong, 3 đời thầy trò, Diệp Bá Thiên, Liễu Văn Ngạn, Tô Vũ đều có cảm giác sẽ không có kết cục tốt.


Diệp Hồng Nhạn càng nghĩ càng bi thương!


Chẳng lẽ chi mạch của cháu trai bà không ai có thể chết già sao?

Advertisement
';
Advertisement