Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Tô Vũ cũng tiếc nuối, cũng có chút nhẹ nhõm, không có vô địch tra xét là tốt nhất, mà nếu Đại Tần vương tới thì hắn sẽ được chiêm ngưỡng trụ cột tinh thần của cả Nhân tộc.

Đáng tiếc vẫn không thể trấn áp tất cả vô địch, nếu không Nhân tộc đã nhất thống, cũng không còn tình cảnh hỗn hoạn như hiện tại.

Dù là cường giả trong các vô địch thì vẫn không thể một mình áp chế tất cả các vô địch khác.

Sau đó đến lượt Tô Vũ bị kiểm tra thân phận, người xếp trước vẫn chưa rời đi, chia làm mấy nhóm, lát nữa sẽ có người dẫn bọn họ đi.

Vị tướng lĩnh Sơn Hải kia kiểm tra thụ lệnh của hắn rồi nói: “Thôi Lãng, Lăng Vân nhất trọng, người Đại Minh phủ, Đúc Binh sư. Không tồi, hiện tại trong quân đang thiếu Đúc Binh sư, có ý tưởng tham quân không?”

Tô Vũ vội lắc đầu, “Không được, không tự do chút nào, ta còn muốn lưu lạc giang hồ đây.”

Vị tướng lĩnh này khá khách khí với Đúc Binh sư, tươi cười nói: “Lưu lạc giang hồ? Cẩn thận không lại rớt đầu đấy, tuy tham quân không có tự do, nhưng an toàn được bảo đảm.”

Lúc này, bên cạnh có người mới tới nhỏ giọng nhắc nhở: “Đại nhân, Thôi đại sư sắp tiến vào Địa giai, lúc trước đã đúc binh được 72 đạo kim văn.”

“Hả?”

Việc này không ghi trong tư liệu, tin tức từ Nhân cảnh truyền tới Chư Thiên chiến trường không nhanh như vậy, vị Sơn Hải này vừa nghe liền thấy kinh ngạc.

Chuẩn bị thăng cấp Địa binh sư?

Vậy là nhân tài cần cấp bách lôi kéo!

Y không chần chờ, nhanh chóng nói: “Nếu có ý địng tham quân, lúc nào cũng có thể tới chỗ trưng binh! Không thì cũng có thể nhận nhiệm vụ Đúc binh ở sở nhiệm vụ ngoài tiền tuyến, làm binh khí cho một vài cường giả cũng coi như cống hiến vì Nhân tộc, đương nhiên ngươi sẽ không chịu thiệt.”

“Đa tạ, ta đã biết.”

Tướng lĩnh Sơn Hải khách khí, lại kiểm tra một chút, sau đó dặn dò: “Trước đây ngươi cũng đã tới một lần, là chuyện mấy năm trước, thế cục hiện giờ chưa chắc ngươi đã rõ, nơi an toàn lúc trước hiện tại chưa chắc đã an toàn, trước khi đi ra ngoài, tốt nhất là tìm hiểu tình huống ở thành trì phía trước, biết rõ tình huống rồi hẵng đi.”

Tô Vũ lại gật đầu, hắn nguyện ý tiếp nhận những nhắc nhở thiện ý.

Huống chi, hắn còn chưa tới bao giờ.

Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Chu Hồng Văn điện hạ của Đại Minh phủ cũng tới đây, vị tướng quân này biết hắn ở đâu không? Ta muốn bái phỏng Hồng Văn điện hạ.”

“Hắn ư?”

Tướng lĩnh Sơn Hải kia ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ta không rõ lắm, ngươi ra ngoài có thể tìm hiểu một chút, chỗ chúng ta không rõ ràng tình huống đóng quân của các đại phủ.”

Đó là chuyện của cấp cao.

Chiến trường Chư Thiên không có nhiều người thích đi bái phỏng người nào đó như Thôi Lãng.

Kỳ thật Tô Vũ còn chưa ý thức được thân phận Thôi Lãng hắn đang sắm vai cũng cực cao.

Đồ đệ của Nhật Nguyệt, Đúc Binh sư, người bình thường cả đời cũng không thể đuổi theo.

“Đa tạ tướng quân!”

Tô Vũ không hỏi thêm, hắn cũng tiến vào đám người chờ đợi phía trước.

Đợi lát nữa, những độc hành giả này sẽ được mang đi, tiến vào một tòa thành nhỏ ngoài quân doanh, tên là Đông Ly thành.

Ra khỏi thành, rời khỏi đại bản doanh, xem như chính thức rời khỏi Nhân cảnh.

Cho nên nơi đó mới được đặt tên là Đông Ly thành.

Về sau, trừ khi bọn họ trở về Nhân cảnh, nếu không sẽ không được phép tiến vào khu vực đại bản doanh nữa, dù rời khỏi chiến trường Chư Thiên thì cũng cần phải thông báo.

Ngày đó Hồng Đàm rời đi đã bị người ngăn lại ở đây.

Tô Vũ đương nhiên không biết chuyện này.

Mà dù biết thì chắc Tô Vũ chỉ nghĩ... Sơn Hải cũng không là gì, ở đây có rất nhiều Sơn Hải.

Những người khác không biết tâm tư của hắn, Tô Vũ đã gặp thấy quá nhiều, có vô địch có Nhật Nguyệt, mà Sơn Hải thì lại càng nhiều, cho nên hắn cảm thấy Sơn Hải cũng bình thường, nhưng thật ra dù ở đâu thì cường giả Sơn Hải cảnh vẫn đều là cường giả đỉnh cấp.

Bên này nhiều bởi vì nơi này là đại bản doanh có thông đạo đi thông Nhân cảnh, cho nên mới có nhiều cường giả như vậy.

Mà hắn, Đúc Binh sư Lăng Vân cảnh, Văn Minh sư, ở trong mắt những người khác cũng là cường giả đỉnh cấp.

Những người đi cùng hắn có Vạn Thạch cảnh, có không ít Đằng Không, mà Lăng Vân thì ít ỏi không có mấy.

...

Trong lúc Tô Vũ đang đợi được đưa đến Đông Ly thành.

Trong một đại điện trong quân doanh, Đại Tần vương giáng xuống, chuẩn bị ban thưởng cho những tướng lĩnh binh lính có biểu hiện kiệt xuất.

Giờ phút này Đại Tần vương không còn vẻ uy nghiêm lãnh khốc.

Tóc dài buộc gọn, thân mặc thanh bào, khuôn mặt góc cạnh như đao tước, nở nụ cười, đối với những binh sĩ có công, ông đều sẽ cười để cổ vũ, có điều binh lính lại không dám nhìn, chỉ biết kích động, hoàn toàn không nghĩ được gì khác.

Còn Đại Tần vương có cười hay không, quỷ mới biết.

Lúc bấy giờ Đại Tần vương đã ban thưởng xong, ánh mắt ông khẽ động, nhìn thoáng qua thông đạo chư thiên.

Vách tường, trở ngại, trận pháp đều không ngăn được tầm mắt ông.

Ông nhìn thấy tình cảnh ở thông đạo.

Một nhóm người mới đến Chư Thiên chiến trường không phải đại sự gì, có đôi khi vô địch sẽ tra xét một chút, có đôi khi lại không, trừ khi thông đạo chấn động, chứng tỏ có cường giả đi vào. Đối với những người như Đại Tần vương mà nói, cường giả ít nhất phải là Nhật Nguyệt trở lên.

Lúc này ông chỉ cảm thấy kỳ quái, hình như khí tức đang dao động, dao động rất nhỏ.

Nhìn lướt qua đám người mới, ngay sau đó, ông nhìn thấy Tô Vũ.

Trong mắt Đại Tần vương là bộ dáng Thôi Lãng.

Trong chớp mắt, Thôi Lãng biến mất, thay vào đó là diện mạo vốn dĩ của Tô Vũ.

“...”

Đại Tần vương cảm thấy cổ quái, một Lăng Vân mà lá gan không nhỏ, biết nơi đây có Vĩnh Hằng cảnh mà còn dám che giấu tung tích.

Ông cường đại hơn vô địch, giờ phút này chỉ cách không quan sát mà thôi nhưng đã nhìn thấu ngụy trang của hắn.

Ông lại xem tiếp, nghe được vài lời, thấy được thụ lệnh của Tô Vũ.

Ông suy nghĩ, một lát sau thì đã hiểu.

Tô Vũ!

Lá gan thật không nhỏ!

Hắn ở Nhân cảnh không yên, muốn tới Chư Thiên chiến trường đi một vòng ư?

Cũng tốt, hậu phương tranh đấu không ngừng, cũng nên ra ngoài trải việc đời, ở mãi trong Nhân cảnh thì sớm muộn gì cũng thành biến thái.

Đại Tần vương không quan tâm nữa.

Tới thì tới thôi, ông sẽ không vì Tô Vũ mà có sắp xếp cái gì, hay bảo hộ gì đó, tại đây, thiên tài có cách sống của thiên tài, kẻ tài trí bình thường có cách sống của tài trí bình thường, vô địch đều là phần tử cực kỳ quan trọng, không có khả năng sắp xếp vị vô địch nào đó đi bảo hộ hắn, Nhật Nguyệt cũng không được.

Nếu sợ chết thì đừng tới.

Ông cẩn thận nhìn thoáng qua, trên người Tô Vũ mơ hồ toát ra một ít ánh sáng kim sắc, rất nhạt, Đại Tần vương nhướng mày, đó là bảo vật gì?

Chìa khóa truyền thừa?

Di tích?

Ông thâm nhập tra xét, trong mắt chợt lóe sáng rồi biến mất, lộ ra một tấm bia đá, Đại Tần vương nhướng mày, bật cười, lá gan lớn thật!

Đây không phải thần văn chiến kỹ bia sao?

Gia hỏa này... đa thần văn nhất hệ Đại Hạ phủ rốt cuộc có bao nhiêu đại tâm.

Hạ Thần mà còn sống, biết được chuyện này thì chắc chắn cũng sẽ bị tức chết.

Đồ vật quan trọng như vậy lại tùy tiện giao cho một Lăng Vân, hắn còn dám mang tới Chư Thiên chiến trường?


Sau đó, Đại Tần vương nhíu mày.


Trên bia đá hình như có thứ gì đó đang nằm sấp.


“Ta...”


Đại Tần vương đau đầu, dù là ông thì giờ phút này cũng có xúc động muốn đá tiểu tử kia trở về!

Advertisement
';
Advertisement