Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

“Tên điên!”

Tô Vũ mắng một tiếng, tên kia là một kẻ bệnh tâm thần, Tô Vũ cảm thấy vậy.

Đó là Nguyên Thế Hào Đại Nguyên Phủ sao?

Trong tư liệu có ghi chép về hắn.

Đúng là một tên điên!

Từng vì vậy mà bị quân đội bắt vài lần, có điều vì hắn ta không có ý định giết người nên mới không chém hắn, nhưng tên kia đã đi vào tiên phong doanh hai lần, một lần ở Đằng Không, một lần ở Lăng Vân, mỗi lần đều là phạm tội, trở về rồi lại tái phạm, lại đi vào.

Có vẻ lần này lại muốn đi vào lần nữa.

Đúng vậy, có thể đó là mục đích của hắn ta, bởi vì tiên phong doanh hay xảy ra đại chiến nhất, giết chóc nhiều nhất, có vài kẻ điên thường xuyên phạm sai lầm để đi vào, sau đó danh chính ngôn thuận đi giết chóc.

Tô Vũ sờ cằm, hay mình cũng vào đó?

Thôi!

Ở đó có quá nhiều người, cũng không tiện phát huy thực lực.

Thực lực Nguyên Thế Hào không tồi, vừa rồi có vẻ chưa phát huy toàn bộ thực lực, cũng giống Tô Vũ, hai người đều che giấu, nương tay, bằng không chưa chắc hắn đã có thể nhẹ nhàng đánh bại hắn ta như vậy.

“Gõ chấn 18 lần hiệu quả không tồi, nhưng Triệu lão sư giỏi hơn nhiều, hơn 100 lần chấn động, nện một búa, Sơn Hải cũng choáng!”

Giờ phút này, Tô Vũ nghĩ tới lão Triệu.

Hiện tại Triệu Lập đã tiến vào Sơn Hải, Địa binh cường hãn phối hợp ý chí lực cường hãn, cùng với tu luyện Khoách Thần chùy tới cực hạn, Tô Vũ cảm thấy, Sơn Hải ngũ lục trọng tầm thường cũng có khả năng bị ông nện một búa hôn mê luôn!

Hắn vẫn còn kém xa.

Tu luyện Khoách Thần quyết chưa đâu vào đâu, bằng không chỉ cần nện một búa, Nguyên Thế Hào hay Vương Thế Hào thì cũng đều xong đời.

“Không hứng thú chơi với các ngươi nữa!”

Tô Vũ nói thầm, ở địa bàn Nhân tộc, hắn không dám bại lộ thực lực, hắn phải ra tiền tuyến!

Ở trong khu an toàn thế này chẳng có gì.

Đến đây mà không giết vài người thì không thoải mái, giết mấy tên thiên tài là tốt nhất, không cần khen thưởng, chỉ cần có thể chiến đấu hết mình, áp lực quá lâu khiến hắn cảm thấy mình quá mức nhỏ yếu.

Tô Vũ không ở lại, cũng không hứng ngắm nhìn ánh sao mỹ lệ.

Nếu ban nãy là ở ngoài phòng tuyến Nhân cảnh, hắn đã có thể đánh chết Nguyên Thế Hào rồi, ở trong địa bàn Nhân cảnh thì thôi, tránh bị vô địch vô ý tra xét ra.

Có một số người thèm bị xã hội vùi dập!

Nhưng không phải ai cũng muốn chơi cùng ngươi!

Tô Vũ gia tốc, tiên phong doanh đã ở phía trước, có lẽ hắn có thể gặp Liễu lão sư, cũng không biết ông có gặp nguy hiểm hay không, mà hắn sẽ không tham dự trận chiến của tiên phong doanh, có khả năng có vô địch giam sát nơi đó.

Hơn nữa, bây giờ hắn có mấy lão đối thủ ở tiên phong doanh.

Một kẻ là Chu Minh Nhân, một kẻ là Trịnh Ngọc Minh, còn cả Mã Các lão, đều thuộc đơn thần văn nhất hệ Đại Hạ phủ, cũng không biết bọn họ có gây sự gì không, hình như Chu Minh Nhân đã xuất phát sau ngày công thẩm, hiện tại có lẽ đã có mặt ở tiên phong doanh rồi.

...

Tô Vũ nhanh chóng chạy tới tiền tuyến.

Cùng lúc đó.

Trong một sơn cốc, tiên phong doanh đang đại chiến ở đây với vô số Yêu tộc!

Trong không trung, mấy cự long bay lượn, giờ này khắc này, nơi đây tụ tập rất nhiều cường giả.

Giết chóc không ngừng!

Không ngừng có người và yêu ngã xuống, sơn cốc đẫm máu.

Một Kim Long nhìn xuống phía dưới, lạnh lùng nói: “Giao hậu duệ Long tộc bị bắt ra, nếu không Long tộc sẽ không bỏ qua...”

Phụt!

Vừa dứt lời, một cây trường thương xuất hiện thọc xuyên bụng nó, máu tươi kim sắc nhỏ giọt, một vị cường giả giáp đen hừ lạnh một tiếng.

“Con rắn này nói nhiều quá! Ngươi tới tán gẫu à?”

Dứt lời, trên trường thương, Nhật Nguyệt luân chuyển, trong chớp mắt đã đánh cho Kim Long kia không ngừng lui lại, rống lên một tiếng vang vọng thiên địa.

Trong không trung bạo phát Nhật Nguyệt đại chiến.

Trên mặt đất, Liễu Văn Ngạn được đại bá bảo vệ chạy loạn khắp nơi, bào phục bị ông buộc bên hông, thân ảnh nhanh chóng di chuyển, thỉnh thoảng lăn một cái, tránh công kích của kẻ khác.

Liễu Văn Ngạn cười ha hả, không còn sự nho nhã ngày thường, nếu Tô Vũ nhìn thấy chỉ sợ sẽ cảm thán nhân thiết sụp đổ.

Giờ phút này phương thức hành động của Liễu Văn Ngạn có chút giống Kền Kền.

Bỗng một cái đuôi lớn hiện lên quét về phía ông, Liễu Văn Ngạn gầm nhẹ một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một cái rìu, phụt một tiếng, chặt đứt cái đuôi nọ!

Ngay sau đó, một thần văn bị ông bắn xuống đất!

Một tiếng nổ lớn vang lên!

Mặt đất cứng rắn bị nổ tung, một con mãng xà đứt đuôi, đầu cũng bị nổ không thấy tung tích.

Liễu Văn Ngạn vừa định rời đi, trong bụng mãng xà bỗng bay ra hơn một ngàn con Phệ Hồn Trùng, nó rất nhỏ, trong nháy mắt đã bao trùm lấy ông.

“Phệ Hồn Trùng?”

Để giết ta mà không từ thủ đoạn, đám Phệ Hồn Trùng này thực lực không mạnh, kích thước rất nhỏ, nhưng nếu bị nó phun nước miếng thì cách thật xa cũng cảm thấy ý chí lực bị ăn mòn.

Chung quanh, vài vị Văn Minh sư lộ vẻ thống khổ.

“Muốn ăn mòn ta sao?”

Liễu Văn Ngạn đột nhiên đánh ra một quyền, hắc quang mang lực lượng ăn mòn mãnh liệt, Phệ Hồn quyết!

Phụt!

Hai lực ăn mòn đối đầu, trong nháy mắt, hơn trăm con Phệ Hồn Trùng bị ăn mòn thành tro tàn, số còn lại vừa muốn tiếp tục phun dịch thì một ngọn lửa kim sắc hiện lên, bao trùm tất cả Phệ Hồn Trùng, đám Phệ Hồn Trùng bị hóa thành tro tàn trong nháy mắt.

“Xì!”

Liễu Văn Ngạn khinh thường hừ một cái, ông ngẩng đầu, hô: “Đại bá, trở về thôi!”

Trong không trung, một vị lão nhân đầu bạc một quyền đánh lui một vị cường giả, nhanh chóng bay về phía Liễu Văn Ngạn, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, ông hạ xuống đất, bắt lấy Liễu Văn Ngạn, không ngừng nhảy lên, trong chớp mắt đã rời đi.

Vừa rời đi không lâu, chỗ đó đã bị hai vị Nhật Nguyệt giao chiến đánh nát.

Liễu Văn Ngạn bị tóm đi hừ một tiếng, nhìn thoáng qua Nhật Nguyệt giao chiến, cười tủm tỉm nói: “Lão Chu, ngươi mà chạy đến chỗ ta đánh nữa, ta sẽ không khách khí đâu!”

Chu Minh Nhân không để ý đến ông.

Năm xưa đại bá của Liễu Văn Ngạn cũng là cường giả Nhật Nguyệt, nhưng hiện giờ đã ngã xuống Sơn Hải bát trọng, ông thấy thế thì khẽ nhíu mày, truyền âm: “Đừng động đến hắn, hắn không địch lại đối phương, chưa chắc đã là cố ý.”

“Ừ, không quan tâm.”

Liễu Văn Ngạn nhìn khắp nơi, thở hắt ra, “Chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, may mà tiểu tử Bạch Phong kia đi rồi, nếu không chắc không sống được bao lâu tại nơi quỷ quái này.”

“Ngươi cũng có thể đi, ngươi đã được tha tội.”

Liễu đại bá nói, Liễu Văn Ngạn lắc đầu, truyền âm: “Không được, phía sau an toàn nhưng không có biện pháp kích hoạt thần văn, chỉ có không ngừng chiến đấu mới có thể kích hoạt thần văn của ta.”

“Đại bá, nếu ngài gặp nguy hiểm thì hãy chạy đi, ngài không phải người tiên phong doanh, chạy cũng không sao, không tính là vi phạm quân lệnh.”

Liễu đại bá không nói chuyện, chạy ư?

Liễu gia không còn, chạy đi đâu.

Dòng chính chỉ còn ông và Liễu Văn Ngạn.

Năm xưa ông là Nhật Nguyệt, mà nay ông trọng thương, chỉ còn là Sơn Hải, thời gian càng dài, chiến lực càng yếu, còn chạy làm gì, thà bảo hộ cháu trai trong quãng thời gian cuối cùng, ít nhất là chờ thần văn của hắn kích hoạt toàn bộ đã.

Liễu Văn Ngạn không nói gì, nhanh chóng nhảy vào một chiến khu, ở đây đa số là Đằng Không Lăng Vân, Liễu đại bá chưa tham chiến, cảnh giác đề phòng bị tập kích.

Bốn phương tám hướng đều đang đại chiến!

Mấy tháng nay tiên phong doanh đại chiến bảy tám lần, mỗi lần đều có rất nhiều người thiệt mạng, tiên phong doanh vốn có quy mô 7000 - 8000 người, sau vài lần đại chiến, nay chỉ còn khoảng 5000 người.

Nơi xa, bỗng nhiên trên đỉnh đầu một mãnh hổ hiện lên một đám mây nho nhỏ.

Đột nhiên Nhật Nguyệt hai phe đều bùng nổ toàn lực, tiếng chấn động vang vọng trời đất.

Bốn phương tám hướng, cường giả Nhân tộc sôi nổi lao về phía mãnh hổ kia!

Lúc bấy giờ mãnh hổ cũng kinh hãi, đám mây kia xuất hiện quá nhanh, trong chớp mắt đã tiến vào thân thể nó, đại lượng Thiên Nguyên khí bùng nổ, thân thể nó bị cường hóa trong nháy mắt, nhưng nó lại không thể động đậy được.

Ngay khi nó đang lúng túng điên cuồng, phụt một tiếng, một thanh trường đao đâm xuyên đầu nó.

“Ngu ngốc!”

Một vị cường giả Nhân tộc mặt đầy vết sẹo cười lạnh một tiếng, rồi biến mất trong nháy mắt.

Nghênh đón thiên địa khen thưởng tại đây thì chẳng khác gì biến thành bia ngắm!


Có lẽ trước đó mãnh hổ này giết không ít người, giết chóc quá nhiều, huyết tinh khí nồng đậm, vậy nên mới có khen thưởng buông xuống, đáng tiếc, nơi đây không thích hợp nhận loại chuyện tốt như vậy.


Trở thành bia ngắm, cũng trở thành bùa đòi mạng.


Thân thể chưa cường hóa xong thì đã ngã xuống ở nơi đây.


Giết chóc vẫn còn đang tiếp tục, mọi người thấy nhiều đã quen, không phải lần đầu tiên tiên phong doanh gặp tình huống này, may mắn thì nhận được khen thưởng, thực lực cường hóa, xui thì đương nhiên là chết ngay tức khắc.

Advertisement
';
Advertisement