Sự thật cũng đúng như Chu Thiên Đạo sở liệu.

Trên Duyệt Tâm đảo.

Ngưu Bách Đạo suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đi tìm Thôi Lãng đang bế quan, là Thôi Lãng thật sự, ông kể sơ một chút tình huống, sau đó trấn an: "Trước khi thân phận của Tô Vũ chưa bại lộ, ngươi đừng đi ra, đi ra thì... Ngươi bây giờ đã lên Huyền bảng rồi, đại khái xếp hạng ở Vạn Tộc giáo cũng tăng lên, hiện tại có lẽ giá trị của ngươi cũng đến mấy chục vạn điểm công huân, cẩn thận bị người ta ám sát!"

"..."

Thôi Lãng không phản bác được, y đờ đẫn tới ngây người.

Rất lâu sau, y bỗng nhiên nghiến răng mắng: "Phủ trưởng, ta hận ngài!"

"..."

Ngưu Bách Đạo không nói gì, ngươi hận ta làm gì?

Cũng không phải ta ép buộc ngươi cho người ta mượn thân phận, là chính ngươi vui tươi hớn hở cho Tô Vũ mượn dùng, ngươi bây giờ hận ta thì có ích gì à?

Ngưu Bách Đạo trấn an: "Không sao, không phải chỉ là Đúc Binh sư địa cấp sao? Không phải chỉ là hạng 18 Huyền bảng thôi sao? Với đức hạnh này của Tô Vũ, quậy thành dạng này, không tới nửa năm thân phận của hắn chắc chắn sẽ bại lộ, đến lúc đó thì sẽ không liên quan gì đến ngươi nữa. Dĩ nhiên, ngươi còn kiếm thêm được thanh danh, tối thiểu là ở Nhân cảnh cùng Chư Thiên vạn tộc đều biết có người tên Thôi Lãng."

Không có chuyện gì!

Một khi lộ ra thân phận, những người khác tự nhiên sẽ đi tìm Tô Vũ, không tìm ngươi đâu, đừng sợ.

Thôi Lãng cắn răng: "Phủ trưởng, đến lúc đó dù cho ta thực sự đi ra, mọi người cũng sẽ hoài nghi đây có phải là Tô Vũ giả danh hay không."

"..."

Hình như là thế nhỉ?

Thà giết lầm chớ không bỏ sót!

Không quan tâm là Thôi Lãng thật hay là giả, dẫu sao có thể đó sẽ là Tô Vũ, giết thì đã giết, cũng không mất mát gì.

Ngưu Bách Đạo vội trấn an: "Không sao, dù gì ngươi cũng không ra khỏi Đại Minh phủ, ít lên Chư Thiên chiến trường được rồi."

Trấn an không hề có thành ý!

Thôi Lãng phiền muộn, ta khờ quá, thế mà lại cho Tô Vũ mượn dùng thân phận, cái tên này thật sự quậy phá hơn mình nhiều, chi bằng đổi tên thành Tô Lãng luôn đi!

Bất quá suy nghĩ kỹ một chút, y cũng có điểm vui vẻ nho nhỏ.

Tối thiểu thì hiện tại vạn tộc đều biết tới đại danh Thôi Lãng của ta, nguy hiểm thì nguy hiểm, nhưng đây không phải là một đêm dương danh vạn chúng sao?

Người lăn lộn một đời chẳng phải chỉ cầu sắc, danh, lợi à?

Hiện tại y đã có danh, còn sợ không có cái khác chắc?

Thôi Lãng tự an ủi một hồi, không có gì, ta tiếp tục bế quan, không sao hết, ta không sợ.

...

Đại Minh phủ và Đại Hạ phủ đều phái người nghĩ cách cứu viện, dĩ nhiên Tô Vũ không biết việc này.

Hắn bây giờ đã triệt để tiến nhập Thiên Đoạn cốc.

Dẫu sao hắn cũng không quá gấp.

Vừa tiến vào Thiên Đoạn cốc, từng đạo đao khí đã du đãng ở bên cạnh hắn giống như sống lại.

Tô Vũ không có áp lực quá lớn, ngược lại hắn còn cảm thấy khá dễ chịu.

Đao khí này có vẻ như rất thân cận với hắn.

Vận chuyển Khai Thiên đao!

144 khiếu huyệt bùng nổ, Tô Vũ cũng có đao khí hiện ra, có vẻ rất mạnh.

Đao khí thuộc về Đại Hạ vương còn sót lại vây quanh ở bên cạnh hắn, cùng đao khí của hắn có ý muốn dung hợp. Hai cỗ đao khí va chạm, chấn cho thân thể Tô Vũ đều đang run rẩy.

Hết sức thoải mái!

Tô Vũ cảm ngộ một thoáng, trong lòng hơi động, sau một khắc, Thiên Nguyên khí hiện ra vây quanh hắn, bắt đầu mượn nhờ đao khí để đúc thân.

Mà trong biển ý chí, hắn vẫn còn đang hấp thu dư vị thần văn.

Thần văn chữ “Biến” có xu thế tấn cấp.

Quả nhiên, tại Chư Thiên chiến trường, việc tấn cấp sẽ càng đơn giản hơn một chút.

Đao khí chú thể!

Đao khí còn sót lại của Đại Hạ vương thì chẳng cần Tô Vũ phải hấp thu, chú thể cảm giác sẽ thoải mái hơn.

Bốn phía, đao khí vờn quanh càng ngày càng nhiều.

Mơ hồ trong đó còn có một số cảm ngộ đặc thù.

"Sắc bén!"

"Thẳng tiến không lùi!"

"Tất sát!"

Mỗi loại cảm ngộ hiện ra trong đầu hắn, đây là tín niệm mà ngày xưa Đại Hạ vương lưu lại, một đao kia của ông chính là như thế, tất sát đối thủ, tất sát mục tiêu.

Dù không thể làm được nhưng một đao này mang theo tín niệm không giả.

Đao khí trong Thiên Đoạn cốc không tiêu tan, Tô Vũ hoài nghi có khả năng cũng liên quan tới việc ông chưa giết được người kia, trong đao khí còn mang theo một chút không cam tâm, mang theo một chút oán niệm.

Tô Vũ cảm thụ rất rõ ràng!

Không thể giết đối thủ, một đao này của Đại Hạ vương là mang theo tiếc nuối cùng không cam lòng.

Cũng không biết là vị cường giả đỉnh cấp nào bị Đại Hạ vương chặt một đao, đại khái không chết thì hẳn cũng đã trọng thương.

Trong Thiên Đoạn cốc còn kèm theo một lực lượng khác.

Có mùi vị thần thánh!

"Cường giả Thần tộc!"

Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, cường giả Thần tộc? Sau một khắc, hắn thu đao khí lại, chuyển sang vận hành công pháp Thần tộc.

Nguyên Thủy thần tộc công pháp!

Công pháp này vừa được vận chuyển thì ầm ầm một tiếng, đao khí bùng nổ, trên thân Tô Vũ cấp tốc xuất hiện vết máu, nhưng vào thời khắc này, một cỗ lực lượng thần thánh lại bùng nổ, trong nháy mắt khiến những thương thế kia khép lại.

Muốn giết hắn chính là đao khí của Đại Hạ vương, chữa trị cho hắn lại là lực lượng thần thánh đan xen, có thể là đến từ Nguyên Thủy thần tộc.

Cũng chỉ có vô địch Nguyên Thủy thần tộc mới có thể chém giết với Đại Hạ vương thành dạng này, không bị giết mà còn khiến Đại Hạ vương tiếc nuối rút đi.

Tô Vũ thể nghiệm một thoáng, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên mừng rỡ.

Mặc dù đao khí của Đại Hạ vương hết sức đáng sợ, lập tức liền đả thương hắn, nhưng lực lượng thần thánh cũng không yếu, rất nhanh đã giúp hắn chữa trị thân thể.

"Hết sức thoải mái!"

"Chú thể thế này khiến ta cảm thấy hết sức thoải mái!"

Tô Vũ giống như phát hiện ra bảo tàng, trong nháy mắt cực kỳ mừng rỡ, đao khí tôi thể, lực lượng thần thánh tu bổ, thôn phệ Thiên Nguyên khí. Hắn cảm thấy tu luyện ở đây tuyệt đối sẽ nhanh hơn bên ngoài nhiều.

Nên bây giờ Tô Vũ không do dự nữa, hắn vận chuyển Thần tộc công pháp, nếu đao khí quá mãnh liệt thì hắn liền vận chuyển Khai Thiên Đao.

Từ đó, hắn cũng không sợ tự giết chết chính mình.

Rất tốt!

Đây chính là nơi ta cần tìm, tại đây, có lẽ ta có khả năng hoàn thành nhiều lần chú thể, ta không đi nữa!

Người nào tới thì ta cũng không đi!

Tô Vũ vừa tiến lên vừa tu luyện, thuận tiện tìm bóng dáng của Hoàng Đằng. Hoàng Đằng cũng tu luyện Khai Thiên đao, Tô Vũ mơ hồ có chút cảm ứng mỏng manh, tên kia hẳn là ở phụ cận mà thôi.

...

Cùng lúc đó.

Hoàng Đằng khẽ nhíu mày nhìn về phía sau, kỳ quái nói: "Đằng sau có người đi vào rồi."

"Thì sao?"

Ngô Kỳ đạm mạc đáp lời, không ai tiến vào thì mới kỳ quái.

Thật sự cho rằng những tên kia sẽ bỏ qua cho ngươi à?

"Không phải!"

Hoàng Đằng cau mày đáp: "Ta nói là có chút kỳ quái, cảm giác người tiến vào hình như đang dẫn động đao khí nơi này, chẳng lẽ đối phương cũng biết Khai Thiên đao? Nhưng mà người biết Khai Thiên đao không nhiều, là người Hạ gia tới sao? Hạ Ngọc Văn?"

Bằng không, Hạ gia hoặc là người quá mạnh, hoặc là người quá yếu, hay là người bên ngoài tới?

Y cực kỳ tò mò!

Đương nhiên, người này dù biết Khai Thiên đao thì y cũng cảm thấy có điểm kỳ quặc. Vì lúc thì đao khí ở đây như đang hướng bên kia hội tụ, giống như là thân cận, lúc thì lại có cỗ lực lượng khác hướng về bên kia, cũng không biết là tình huống gì.

Đao khí dường như còn đang gạt bỏ hắn!

Tên này quá kỳ quái!

Là Thần tộc sao?

Hay là có chuyện gì?

Giờ khắc này, ngay cả Hoàng Đằng cũng phán đoán không ra, y vội vã thúc giục: "Tiếp tục tiến lên, đừng ở một chỗ quá lâu, tìm một điểm yếu, tùy thời chuẩn bị giết ra ngoài!"

Ngô Kỳ gật đầu, nàng tò mò hỏi: "Ngươi nói người tới biết Khai Thiên đao à?"

"Giống như vậy mà không phải vậy. Hơn nữa nếu thật sự biết thì Khai Thiên đao khí ở đây cũng là của Đại Hạ vương, nếu học Khai Thiên đao mà không phải đỉnh cấp phiên bản thì cũng khó dẫn tới cộng minh. Hạ gia truyền thừa đỉnh cấp Khai Thiên đao ra ngoài không nhiều đúng không?"

Hoàng Đằng cũng không quá rõ việc Hạ gia truyền thừa Khai Thiên đao cho ai, hay người nào thu được đỉnh cấp truyền thừa.

Chính y là người đã được học và đã mở 144 khiếu.

Nghe nói, bây giờ Đại Hạ vương đã nghiên cứu Khai Thiên đao không tiếp tục chỉ là 144 khiếu, không biết có Thần giai công pháp xuất hiện hay chưa, chuyện này dĩ nhiên không ai nắm rõ.

"Đỉnh cấp Khai Thiên đao?"

Ngô Kỳ suy nghĩ một chút, lắc đầu, bất quá rất nhanh nàng lại nghĩ đến một người, cười nhạt: "Người khác thì ta không rõ ràng nhưng mà ta biết một người học được phiên bản đỉnh cấp."

"Người nào?"


"Tô Vũ."


"Hắn ư?"


Hoàng Đằng suy nghĩ một chút, gật đầu, cười nói: "Ta chưa gặp qua, thế nhưng đã nghe nói qua, là một tên rất trâu bò, học trò của Bạch Phong, xuất thân từ bình dân. Ta còn đang suy nghĩ nếu ngày nào đó hắn gặp ta liệu có hạ độc thủ với ta hay không? Dù sao ta đã đánh Bạch Phong ba lần."


Ngô Kỳ lười nói tiếp, cái này thì ngươi tự hỏi Tô Vũ đi.

Advertisement
';
Advertisement