Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Trong lúc đám người Huyền Khải tộc còn đang bận rộn tra xét khắp nơi, thì Tô Vũ ở đằng xa đang sốt ruột cau mày, không ai đến dò xét sao?

Sao bọn gia hỏa này có thể chịu đựng được vậy?

Hắn bây giờ mặc dù bị Tử Linh đuổi theo nhưng hắn cũng không để ý thừa cơ tìm chút phiền phức cho đối phương, kết quả Huyền Khải nhất tộc thế mà không có người nào đến, mọi chuyện lại một lần nữa vượt quá dự liệu của hắn.

Tô Vũ cắn răng, bỗng nhiên bắn ra khỏi vòng vây như bão tố.

Ngươi không đến thì ta đi tìm ngươi!

Hắn khẽ động, sau lưng có hai con Tử Linh cấp tốc đuổi theo, không bao lâu sau, một cái bóng trắng trong nháy mắt dung nhập vào thân thể Tô Vũ, Cục lông nhỏ đã trở về, mà Tử Linh theo sau đã đạt đến bốn con.

Tử khí tràn lan.

Tô Vũ thầm mắng, nhiều lắm, mục tiêu quá lớn.

Tử khí vừa đến, người ta liền biết ta đã tới.

Phiền phức!

Cái thành rách nát này quá nhiều phiền phức.

"Tử khí..."

Tô Vũ bỗng nhiên lấy ra điểm bảng, "Giúp ta làm việc, ném rải rác khắp thành thật nhiều huyết ngọc phù!"

"10 giọt tinh huyết Sơn Hải!"

"Đậu má, các ngươi cướp của à? Tránh trong phòng rồi ném ra huyết ngọc phù là việc sinh linh nào cũng có thể làm, thế mà dám thu ta 10 giọt tinh huyết Sơn Hải?"

"Đây là giá niêm yết!"

Chỉ có mấy chữ này, có nguyện ý hay không thì tùy.

"Thôi được!"

Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi, làm đi!

Hắn thiếu thốn nhân thủ, bằng không tội gì phải tìm các ngươi, đám gia hỏa Liệp Thiên các quá xấu xa!

Ném mấy viên huyết ngọc phù thôi mà thu phí cao như vậy.

"Có thể trả tiền sau không? Hiện tại giao không được, muốn cầm tiền thì hiện tại cũng có thể, nhưng ta đang bị Tử Linh truy sát, chính các ngươi cân nhắc đi!"

Bên kia không đáp lại.

Ngay khi Tô Vũ trốn chạy, một lát sau, một bóng trắng hiển hiện, trong tay nắm giữ cổ thành lệnh, y chiếu lên vài con Tử Linh khiến chúng không đuổi theo nữa. Sau đấy kẻ kia nhìn về phía Tô Vũ, trầm giọng nói: "Giao phí! Đình trệ Tử Linh thì ta sẽ không thu phí!"

Đậu mè!

Tô Vũ chấn động trong lòng, bọn gia hỏa này cũng có cổ thành lệnh, mà còn có đẳng cấp không thấp.

Khó trách chúng lại dám đến thu phí!

Lá gan thật lớn, cũng không sợ bị người giết sau đó cướp đi cổ thành lệnh.

Bóng trắng kia không quản hắn nghĩ như thế nào, lại nhắc nhở: "Trả tiền đi, ta đình trệ không được lâu đâu, chẳng mấy chốc sẽ bị phá vỡ, giao dịch còn tiếp tục nữa không?"

"Được!"

Tô Vũ cắn răng, cũng không nói nhảm mà trực tiếp lấy ra một cái bình nhỏ ném qua cho người kia.

Bóng trắng vừa nhận liền biến mất.

Sau một khắc, đám Tử Linh lại lần nữa đuổi theo.

Mà đúng lúc này, khắp nơi ở trong thành đều có tử khí bộc phát, vô số con Tử Linh xuất hiện, sau đấy có người ném ra bên ngoài rất nhiều ngọc phù nhuốm máu, chỉ cần không ném đủ ba ngày thì sẽ không trở thành cư dân cổ thành.

Hiển nhiên, Liệp Thiên các cũng đã khống chế một nhóm người ở đây.

Sau lưng Tô Vũ có vài con Tử Linh, lúc này chúng thoáng chần chờ tựa như muốn đi thu thập những ngọc phù kia, nhưng lại muốn tiếp tục đuổi giết Tô Vũ.

Tuy chỉ đình trệ trong nháy mắt, nhưng Tô Vũ vẫn kịp cấp tốc độn không biến mất.

...

Loạn!

Thiên Diệt cổ thành tối nay rối tung hết cả lên.

Tô Vũ độn không mà đi, ngọc cảm ứng mở ra đến cực hạn, nhanh chóng quan sát tứ phương.

Rất nhanh, mấy điểm sáng Sơn Hải xuất hiện.

Tô Vũ đếm thử, thiếu một tên.

Thiếu một tên!

Không nghĩ cuối cùng chúng cũng chịu phân tán!

Hắn vội bay loạn bốn phía, không lại gần bên kia, kẻ thiếu đi chính là Hắc Khải, hắn có thể định vị ra được, xem ra đối phương đang trông giữ ở cửa thành.

Lá gan không nhỏ, thế mà cũng dám tách ra.

Còn chưa tới cửa thành, Tô Vũ đã thấy 9 cửa thành đều dựng lên một tấm gương.

Chưa ăn qua thịt heo thì cũng đã gặp heo chạy.

Đây hẳn là thứ dùng để chiếu rọi ra cường giả ẩn thân độn không.

Quả nhiên, chỗ này tụ tập không ít người.

Quân tuần đêm!

Quân tuần đêm ăn mặc khác thủ vệ cửa thành, một cái là giáp màu đen, một cái là có một nửa ngân giáp.

Ở cổng chính, hắn thấy được Hắc Khải.

Mà vị thủ vệ Sơn Hải trước đó từng nhắc nhở hắn lúc này đang ở trên tường thành, Hắc Khải thì đứng trước cửa thành.

"Hai vị Sơn Hải cảnh..."

Cái gã thủ vệ Sơn Hải kia chỉ sợ không phải là Sơn Hải sơ kỳ, ngọc cảm ứng của Tô Vũ không thể phân định rõ ràng, đại khái có lẽ đối phương là Sơn Hải hậu kỳ, gia hỏa này canh ở đây thì phiền phức liền không nhỏ.

"Làm sao bây giờ? Có giết hay không?"

Hắn chỉ cắt đuôi được Tử Linh một lúc, chẳng mấy chốc chúng sẽ đuổi theo, không giết ngay thì chút nữa hắn sẽ bại lộ.

Mà nếu giết thì nơi này còn có một vị cường giả Sơn Hải khác.

Hơn nữa đối phương còn không phải là nhân vật mà hắn có thể giết được!

Tô Vũ lâm vào xoắn xuýt!

Tô Vũ biết mình không thể không từ bỏ, nhưng hắn thật sự không cam tâm, bởi vì Huyền binh của hắn đang trong tay tên kia, một khi hắn khiến Huyền binh tự bạo, hắn sẽ nắm chắc xử lý đối phương trong nháy mắt.

Ngay tại lúc Tô Vũ định rút lui, trên tường thành, Thiên Môn bỗng lên tiếng: "Hắc Khải, ngươi đã vào Thiên Diệt thành, đời này chỉ sợ cũng khó mà rời khỏi Thiên Diệt cổ thành, vì Huyền Khải tộc mà phản bội thành chủ, hậu quả chỉ sợ sẽ không tốt!"

Hắc Khải lạnh lùng nói: "Phản bội? Thiên Môn tướng quân nói đùa rồi, ta chỉ là góp sức vì bản tộc, sao lại nói là phản bội? Việc này cũng không nhọc tướng quân hao tâm tổn trí!"

Thiên Môn thản nhiên đáp: "Tùy ngươi!"

Dứt lời, gã liền bay về một hướng cổng thành khác, bên kia có người muốn nhập thành, lúc này đang bị chặn nên Thiên Môn trực tiếp di chuyển tới đó, xem bộ dáng là muốn đi xử lý việc này.

Tô Vũ hơi ngạc nhiên, lại có chút chần chờ.

Là vì phát hiện ra ta rồi?

Hay là cố ý chế tạo cơ hội cho ta, hoặc là nói cố ý dẫn dụ ta mắc câu?

Thật sự quá trùng hợp!

Mình vừa tới, gia hỏa này liền đi, để lại một mình Hắc Khải ở cổng chính, Tô Vũ không cảm thấy vận khí của hắn có thể tốt như vậy.

Đương nhiên, là nguyên nhân gì thì hắn cũng không thể mặc kệ.

Có điều hình như đối phương không phải cùng một bọn với Hắc Khải.

Cũng đúng, đối phương không phải người của Huyền Khải tộc, không cần thiết đắc tội với Nhân tộc.

Tô Vũ thu liễm khí tức, trường đao nơi tay, lại lần nữa nuốt vào một giọt tinh huyết Sơn Hải.

Sau một khắc, một đạo đao quang kinh thiên xuất hiện!

Sát khí bốn phía!

Thần văn chữ "Tĩnh" phát động, nhất thời Hắc Khải cũng không biết nguy cơ từ đâu ra.

Sát, Chiến, Máu, Hỏa, Lôi...

Nhiều viên thần văn của Tô Vũ đã tiến vào tứ giai, lúc này thần văn chiến kỹ hợp nhất bạo phát ra thực lực cường hãn, ý chí lực không kém gì Lăng Vân đỉnh phong, Hắc Khải tuy là Sơn Hải nhưng không có nghĩa là ý chí lực cũng đạt tới Sơn Hải.

Rất nhiều Chiến giả Sơn Hải có ý chí lực chỉ ở mức Đằng Không.

Một đao kia còn chưa rơi xuống, Hắc Khải đã cảm thấy hoảng hốt.

Bất quá, nguyên khí của gã bộc phát, rất nhanh gã liền thanh tỉnh, bạo hống một tiếng, biến thành áo giáp!

Áo giáp sáng như tuyết!

Nguyên khí bộc phát, khiếu huyệt mở ra, Sơn Hải hợp nhất khiếu, dù gã còn chưa hợp nhất khiếu trọn vẹn nhưng lúc này cũng đã bắt đầu hợp khiếu hai lần sau Vạn Thạch. Trường thương trong tay gã xuất kích, mạnh mẽ đâm ra!

Mà đúng lúc này, Huyền binh mà gã thu vào trong nhẫn chứa đồ đột nhiên nổ tung!

Nhẫn trữ vật trực tiếp nát vụn!

Chẳng những vỡ nát nhẫn trữ vật mà chính gã cũng bị nổ cho lảo đảo.

Trường thương đâm lệch!

Ánh mắt Hắc Khải lộ ra vẻ kinh hãi, Huyền binh nổ tung...

Vừa nghĩ tới đó thì một đao đã chém xuống!

Ầm ầm!

Đây là thần văn chiến kỹ, biển ý chí của Hắc Khải trực tiếp bị một đao kia chém nát, nhục thân lại không có việc gì.

Thần văn chữ “Chấn” rung động, triệt để xoắn biển ý chí vỡ vụn.

Tô Vũ đá ra một cước, lực lượng Sơn Hải bộc phát, “Thời Gian” vừa ra đã đạp xuyên qua áo giáp kiên cố, Huyền Khải hạch tâm trong thân thể Hắc Khải trực tiếp nổ tung!

Chớp mắt một cái, thi thể Hắc Khải đã bị Tô Vũ thu vào nhẫn trữ vật.

Một đám mây màu rơi xuống, Tô Vũ còn chưa kịp thấy đó là cái gì thì Cục lông nhỏ đã một ngụm thôn phệ sạch sẽ


"Của ta... ý chí lực!"


"..."


Đệch!


Trí nhớ của ngươi thật tốt, ta chỉ tùy tiện nói mà thôi.

Advertisement
';
Advertisement