Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Tất cả mọi người đều đang nghĩ tới Tô Vũ, mà Tô Vũ thì lại không quan tâm những chuyện đó, lúc này hắn được thiên địa huyền quang bao trùm, vì giết chết Thành Khải nên hắn được ban thưởng nhiều thiên địa huyền quang lắm.

Thân thể hắn đang không ngừng cường hóa!

Ầm ầm một tiếng!

19 đúc hoàn thành!

Đại khái qua hơn một giờ, lại thêm một tiếng nổ vang, 20 đúc hoàn thành.

Thời gian dần dần trôi đi, bên ngoài vẫn an tĩnh đến dọa người.

Không có bất cứ động tĩnh gì!

Ai cũng không dám ra ngoài, bởi vì bên ngoài khẳng định có thượng cổ Tử Linh, không ai lại ngu xuẩn đi ra dò xét để tìm chết cả.

Sự tĩnh lặng khiến cổ thành cực kỳ đè nén.

Tô Vũ không quan tâm chuyện này, hắn chỉ lo tiếp tục đúc thân.

Chờ đến khi trời sắp sáng, lại có tiếng nổ vang một tiếng, kim quang xán lạn, thân thể hắn đạt đến 21 đúc.

Huyền quang đã tiêu hao hơn phân nửa, chỉ còn sót lại một ít.

Tô Vũ tiếc hận, nhiều nhất cũng chỉ đủ cho hắn thực hiện 22 lần đúc thân.

Nói cách khác, đánh giết Thành Khải thì ban thưởng cũng chỉ khiến cho hắn hoàn thành thân thể rèn đúc bốn lần. Dĩ nhiên, bốn lần rèn đúc của hắn sẽ tiêu hao gấp bội so với những người khác, đổi thành người khác thì có lẽ đã hoàn thành bảy tám lần thậm chí mười lần rèn đúc.

Thân thể Tô Vũ càng ngày càng cường đại, hiện tại để hoàn thành một lần rèn đúc thì phải tiêu hao lớn đến đáng sợ.

Trước đó hắn nghĩ một lần tiêu hao 20 phần Thiên Nguyên khí là có thể hoàn thành một lần rèn đúc.

Sự thật chứng minh, hắn mơ tưởng rồi.

Khi thân thể hắn đã cường đại đến mức lực lượng phá vạn khiếu mà chỉ cần 20 phần?

Hiện tại 50 phần cũng chỉ đủ hoàn thành một đúc!

Mà lần này lượng thiên địa huyền quang cung cấp cho hắn kỳ thật rất nhiều.

Duy trì đến tận hừng đông, thân thể Tô Vũ lại nổ vang một tiếng, huyền quang đã triệt để hao hết, Tô Vũ tiêu hao thêm không ít Thiên Nguyên khí thì mới hoàn thành 22 đúc.

Thân thể Tô Vũ chấn động, cổ ốc cũng hơi chấn động một cái.

Thân thể 22 đúc có lực lượng tiếp cận 15.000 khiếu.

Chân chính trên ý nghĩa đạt đến lực lượng thân thể Sơn Hải cảnh.

Cường hãn!

Chỉ có loại cảm giác này toát ra. Rất mạnh mẽ!

Đương nhiên, so với Sơn Hải trung kỳ thì vẫn có chút không bằng, so với Sơn Hải nhất trọng thì mạnh hơn một chút, thế nhưng nếu tao ngộ Thần Ma Sơn Hải thì hắn vẫn sẽ không bằng.

Cộng thêm Dương Khiếu, thần văn thì Tô Vũ đã tiếp cận lực lượng hai vạn khiếu.

Tô Vũ mở mắt, thần quang trong mắt bùng nổ, rất nhanh lại khôi phục như thường.

"22 đúc!"

Hắn mừng rỡ, thế nhưng càng nhiều hơn chính là cảm khái.

Chư Thiên chiến trường quả nhiên là chỗ tốt.

Khi ở Đại Minh phủ hắn đã đúc thân 8 lần, đến bây giờ, sau hai tháng hắn đã đạt đến 22 đúc, hoàn thành 14 đúc, quả nhiên, không ra khỏi Nhân cảnh thì vĩnh viễn cũng đừng hòng tiến bộ nhanh như vậy.

Thực lực của đám Tần Phóng ở Nhân cảnh cũng là hàng đầu, sau còn cấp tốc tiến vào Liệp Thiên bảng, trước kia Tô Vũ cảm thấy tu luyện tới hậu kỳ sẽ nhanh hơn, hiện tại hắn mới hiểu được, là do ở Nhân cảnh tu luyện quá chậm!

Mừng rỡ chốc lát, hắn lại hơi phiền muộn.

Sau đó thì sao?

Giết Đạo Thành ư?

Cổ thành chắc chắn đã trở thành tiêu điểm rồi, có lẽ rất nhanh thôi sẽ có hàng loạt cường giả chạy đến đây, dù hắn muốn rời đi thì cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

Cổ thành đã bị phong tỏa!

Mặt khác, Đạo Thành còn chưa bị giết, đám An Mân Thiên còn đang sống nhăn răng kia kìa.

Nếu hắn đại khai sát giới, không giết hết thì xứng đáng với chính mình sao?

Còn nữa, Tử Linh Nhật Nguyệt ở bên ngoài đã biến mất chưa?

Hắn luôn cảm thấy đám Tử Linh kia đến cảnh giới Nhật Nguyệt rồi thì hình như không giống bình thường, cảm giác như chúng có chút trí tuệ. Trước đó khi hắn giết Thành Khải, thứ kia một mực nhìn hắn chằm chằm, phản ứng không giống với những Tử Linh khác cho lắm.

"Thứ nhất, có cơ hội lại giết vài người!"

"Thứ hai, phải tìm cơ hội rời khỏi cổ thành!"

"Thứ ba, che giấu tung tích!"

Tự mình cứu mình, đây là suy nghĩ của Tô Vũ trước giờ, hắn không hi vọng người khác cứu hắn.

Hết thảy đều phải dựa vào chính mình!

Thầm nghĩ chuyện này, hắn cảm giác nhẫn trữ vật chấn động một cái, một lát sau, hắn lấy ra một phần bảng danh sách.

"Ngươi là Tô Vũ?"

Giờ phút này, trên điểm bảng hiển hiện một hàng chữ viết.

...

Trong Liệp Thiên các.

Người đeo mặt nạ đờ đẫn nhìn về phía Vô Diện trưởng lão, "Điểm bảng của Cửu Huyền hẳn là ở trong tay Tô Vũ, nhưng hiện tại, bảng danh sách này và bảng danh sách trước đó lại không ở cùng một chỗ, định vị vị trí không giống nhau. Trưởng lão, rốt cuộc kẻ vẫn luôn trò chuyện trên trời dưới đất cùng chúng ta là ai?"

Bảng danh sách của Liệp Thiên các chỉ có tác dụng định vị.

Đương nhiên, người nào thu được bảng danh sách thì bọn hắn sẽ nắm chắc.

Tỉ như điểm bảng của Cửu Huyền, đại khái là ở trên tay Tô Vũ, nhìn vào chiến tích liền biết. Dưới tình huống bình thường, Liệp Thiên các cũng không quá để ý bảng danh sách bị người nào cầm đi, thế nhưng trên đại thể họ đều biết rơi vào trong tay ai.

Mà bây giờ, họ lại không thể không để ý.

Nếu điểm bảng của Cửu Huyền ở trong tay Tô Vũ, vậy điểm bảng thuộc về Tô Vũ trước đó đã bị người nào cầm?

Người nào đang dùng điểm bảng của Tô Vũ để trao đổi với bọn họ?

Vô Diện trưởng lão trầm mặc một hồi mới đáp: "Điểm bảng của Liệp Thiên bảng cũng có thể đánh giá đại khái ra tin tức của người cầm bảng. Nếu điểm bảng của Tô Vũ không ở trên tay mình thì đại khái cũng nằm trên tay người trên bảng, còn chuyện hiện nó đang ở trong tay ai... thì phải hỏi Tô Vũ."

Thì ra là thế!

Tô Vũ sớm đã rời đi!

Giờ khắc này, Liệp Thiên các cuối cùng cũng có đáp án, chuyện Tử Linh bạo động đích thật là do Tô Vũ làm.

Đúng lúc đó, trước mặt người đeo mặt nạ hiển lộ một hàng chữ.

"Cung cấp cho ta một phương pháp rời thành!"

Người đeo mặt nạ nhìn về phía trưởng lão, Vô Diện trưởng lão suy nghĩ một lúc bèn nói: "Hắn muốn chạy trốn, nói cho hắn biết, hiện tại chúng ta cũng không có cách nào cả. Ba đầu Nhật Nguyệt Tử Linh còn đang truy lùng ở trong thành, không hề rời đi, chúng ta cũng bó tay... Cho nên chỉ có thể chờ đợi! Nếu hắn chờ không nổi thì có thể tới phủ thành chủ thử xem."

"Không thu phí sao?"

"Lần này không thu, bởi vì tạm thời chúng ta cũng không có biện pháp giúp hắn giải quyết vấn đề này."

Vô Diện trưởng lão nói xong, lại bảo: "Cái tên này... đúng là trái bom, đi đến đâu nổ đến đó, có hắn ở đây thật ra cũng là chuyện tốt. Ta chỉ ước gì hắn còn sống, hắn sống thì bảng danh sách mới nhanh chóng biến động, thiên tài mới không ngừng quật khởi, hiệu ứng cá nheo (1) đó, ngươi hiểu không?"

"Ta không hiểu."

"Quên đi, cái tên này sống sót thì không bất lợi gì với Liệp Thiên các cả."

"Hiểu rõ!"

Người đeo mặt nạ cấp tốc trao đổi cùng Tô Vũ, mà giờ khắc này, điểm bảng vốn thuộc về Tô Vũ cũng có tin tức truyền đến.

Người đeo mặt nạ nhìn lướt qua, thầm mắng một tiếng!

"Tâm sự đi mà, bên ngoài hình như có đồ vật muốn vào ăn ta, ta có nên chạy không nha?"

"..."

Người đeo mặt nạ tức giận, trả lời: "Rốt cuộc ngươi là ai? Tô Vũ đã giao dịch ở chỗ khác với chúng ta rồi, ngươi không phải Tô Vũ, hỗn đản này lại dám gạt ta!"


"Hả?"


- ----


(1)Hiệu ứng cá nheo bắt nguồn từ câu chuyện: người Na Uy rất thích ăn cá sadin, do cá sadin tươi ngon nhất lúc còn sống, do đó thuyền về đến cảng mà vẫn còn sống thì những con cá đó sẽ bán được với giá cao hơn nhiều lần so với những con đã bị chết. Nhưng do cá sadin không thích hoạt động nên bị bắt một lúc là chết. Vậy phải làm thế nào?


Một lần rất tình cờ, một ngư dân bỏ nhầm con cá nheo vào trong khoang thuyền chở cá sadin. Về đến cảng, khi ông ta mở khoang cá ra rất ngạc nhiên thấy số cá sadin trước đây sẽ bị chết thì đều sống và đang nhảy múa. Thì ra cá nheo bị bỏ vào khoang cá sadin thấy lạ, bỗng bơi lội lung tung, đến đâu cũng tạo ra ma sát. Còn cá sadin phát hiện có kẻ lạ thì mặt rất lo lắng, nhảy khắp nơi, khiến cả khoang cá dập dềnh, mặt nước không ngừng dao động, làm cho hàm lượng dưỡng khí trong nước tăng lên, như vậy đảm bảo cho chiếc thuyền đó vận chuyển cá về cảng mà cá vẫn còn sống. Sau đó, những ngư dân được gợi ý, mỗi lần đều bỏ một vài con cá nheo vào khoang cá sadin, như vậy lần nào cũng chở được những con cá tươi ngon về cảng. Cách làm đó của ngư dân sau này được gọi thành “Hiệu ứng cá nheo” và coi đó là một cơ chế cạnh tranh, đưa nó vào trong việc quản lý nguồn nhân lực.

Advertisement
';
Advertisement