Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Bên trong tòa thành cổ.  

             Tô Vũ tiếp tục giết Tử Linh, hắn còn thuận tay thủ tiêu một số gia hỏa không chịu nổi mà chạy ra khỏi cổ ốc.  

             Thu hoạch khác thì không lớn, nhưng cổ thành lệnh thì hắn cầm được không ít.  

             Chẳng rõ đám cổ thành lệnh này rốt cuộc có tác dụng gì, dĩ nhiên chúng có chút khắc chế với tử khí và Tử Linh, cổ thành lệnh đẳng cấp cao còn có thể sai sử một số Tử Linh nhỏ yếu, thế nhưng Tô Vũ đã thử nghiệm thì thấy hiệu quả rất bình thường.  

             Giờ phút này, trong tay hắn có một tấm cổ thành lệnh vòng 16 nhưng cũng chỉ đuổi được Tử Linh Lăng Vân cảnh, đối với Tử Linh Sơn Hải thì vô hiệu.  

             Cổ thành lệnh ở vòng sâu hơn vòng 16 thì hiện tại Tô Vũ chưa tìm thấy tấm nào.  

             Cũng không biết cổ thành lệnh đẳng cấp cao liệu có hiệu quả tốt hơn hay không.  

             Ba đầu Nhật Nguyệt Tử Linh thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, giờ phút này chúng đã có vẻ hơi nôn nóng phát cuồng, có đôi khi cảm ứng không được hung thủ giết Tử Linh thì chúng sẽ tàn phá cổ ốc lung tung, khiến tử khí tràn ngập toàn bộ cổ thành.  

             Bên trong thành cổ càng thêm tĩnh lặng, ngay cả cư dân cổ thành hiện tại cũng không nhìn thấy một ai.  

             Cư dân cổ thành trốn ở trong phòng sẽ không bị Tử Linh đi gây chuyện, chỉ khi nào ra ngoài thì mới bị Linh phát cuồng công kích.  

             Cổ thành rộng lớn như vậy mà bây giờ ở ngoài đường đại khái chỉ có mỗi Tô Vũ là người sống.  

             Những sinh linh khác, Tô Vũ đi vòng vo một hồi mà chẳng thấy bất kỳ kẻ nào.  

             Kẻ lựa chọn trở thành cư dân cũng không nhiều, rõ ràng bọn gia hỏa này đều đang đợi, chờ đợi cổ thành mở cổng.  

             Không có thêm Nhật Nguyệt Tử Linh mới thì cổ thành sẽ giải phong đúng hạn.  

             Mà Tô Vũ bây giờ cũng rất khó đánh giết được Sơn Hải Tử Linh, không phải hắn giết không nổi mà là khi hắn giết Sơn Hải sơ kỳ, đại khái chỉ xuất hiện Sơn Hải trung kỳ, hắn cần phải giết hậu kỳ thì mới có cơ hội xuất hiện Nhật Nguyệt Tử Linh.  

             Tô Vũ còn chưa có năng lực đánh giết Tử Linh Sơn Hải hậu kỳ, đánh lén cũng rất khó khăn, trừ phi hắn dốc toàn lực ứng phó cùng với đánh lén và thôn phệ tinh huyết.  

             Bất quá nếu hắn làm vậy thì động tĩnh sẽ quá lớn.  

             Hắn lại lo lắng bị người khác nhìn thấy, tỉ như vị thành chủ kia, chẳng rõ vị này có đang rình coi chính mình hay không.  

             Còn đối với những tiếng réo gọi ngoài thành, kỳ thật hắn vẫn loáng thoáng nghe được, thế nhưng không rõ ràng lắm, đối phương hẳn là nhằm vào thành chủ. Hắn chỉ nghe thấy rất mơ hồ, thế nhưng biết có người tới là đủ rồi.  

             Trên đường phố, Tô Vũ tiếp tục du đãng.  

             Nhưng trong lòng hắn thì đang suy nghĩ rất nhiều việc.  

             Người mới tới chắc chắn là cường giả Nhật Nguyệt cảnh, chưa biết vô địch có tới hay không. Nếu Nhật Nguyệt tới thì còn tốt, nếu như là vô địch. . . dù cho hắn ngụy trang thành Tử Linh thì cũng rất khó che giấu.  

             "Không thể trêu chọc vô địch tới đây được!"  

             Tô Vũ thầm nhủ, hiện tại hắn ngụy trang, một mặt nhờ vào tử khí, một mặt nhờ vào thần văn cùng thủ đoạn khác.  

             Nhật Nguyệt cảnh nhìn không thấu nhưng Nhật Nguyệt cao trọng tiếp xúc với hắn thì rất có thể sẽ nhìn ra được.  

             Chờ khi vô địch tới, vậy thì hắn sẽ hoàn toàn không dối gạt nổi.  

             Cho nên tốt nhất là đừng trêu chọc vô địch đến đây, bằng không thì hắn sẽ gặp phiền toái lớn.  

             "Một khi phong thành quá ba ngày sẽ có khả năng dẫn dụ vô địch tới, cho nên. . . tốt nhất ta đừng giết Sơn Hải Tử Linh, miễn cho xuất hiện Nhật Nguyệt Tử Linh, kéo dài thời gian phong thành."  

             Tô Vũ phán đoán lợi và hại trong đó, có một số việc không phải hắn làm không được, nhưng mà hắn lại không thể làm.  

             Tỉ như kéo dài thời gian phong thành.  

             Tối thiểu hắn phải cho những Nhật Nguyệt cảnh ngoài kia hy vọng rằng ba ngày sau cửa ra vào sẽ mở, những thiên tài trong này sẽ không chết được. Nhờ đó, đám Nhật Nguyệt cảnh mới không cảm thấy bản thân họ chẳng thể làm gì.  

             "Có biện pháp nào lừa giết cả đám Nhật Nguyệt đó không nhỉ?"  

             Tô Vũ rơi vào trầm tư.  

             Làm một vố lớn rồi chạy, chờ vô địch tới thì hắn đã sớm bốc hơi.  

             Nếu có thể lừa giết mấy vị Nhật Nguyệt, còn là chính hắn lừa giết, như vậy hạng nhất Thiên bảng sẽ nắm chắc, hắn còn có thể thu được chỗ tốt cực lớn. Về sau, bảng danh sách cũng khó mà biến động.  

             Có điều lừa giết Nhật Nguyệt là chuyện nói thì dễ mà làm thì khó!  

             Rất rất khó!  

             Tô Vũ khẽ lắc đầu, thôi được rồi, không thể mạo hiểm, thực lực mình mạnh mẽ, không sớm thì muộn cũng có thể giết, không cần thiết phải mạo hiểm khi mình còn yếu như bây giờ.  

             Thế nhưng, thiên tài trong thành thì có thể giết được ai thì hay người đó.  

             Giết thêm một tên sẽ có thêm ban thưởng Thiên Nguyên khí, mặc dù rất rác rưởi nhưng dù sao cũng hơn là chẳng được gì.  

             Thiên Nguyên khí trên tay hắn đã tiêu hao lớn đến kinh người.  

             Đến bây giờ, hắn còn chưa tới 300 phần, trước khi tới đây hắn có những 500 phần.  

             "Chẳng lẽ chúng trốn hết không chịu ra ngoài?"  

             Tô Vũ thở dài, thật là, trước kia các ngươi càn rỡ lắm mà. Khi chưa phong thành, Tử Linh nhiều như vậy mà chúng cũng không nguyện ý rời đi, nhất định cứ muốn lưu lại xem kịch, hiện tại đều làm gì chứ, trốn ru rú không chịu ra ngoài là sao?  

             Ma Đa Na đâu?  

             Đạo Thành thì sao?  

             An Mân Thiên thế nào?  

             Còn cả Thiên Đạc nữa?  

             Đám thiên tài đỉnh cấp tại sao đều trốn hết rồi?  

             Tô Vũ thầm châm chọc, còn chuyện khi chưa thể chuyển biến thành Tử Linh, hắn cũng chỉ trốn tránh thì hiển nhiên đã bị hắn bỏ qua. Ta gọi đó là chiến lược tránh né, không giống các ngươi.  

             Không giết người thì không có chỗ tốt.  

             Giết Tử Linh cũng không có lợi ích gì, nếu giết Tử Linh được thiên địa ban thưởng thì Tô Vũ đã sớm giết sạch. Kết quả giết Tử Linh ngoại trừ thu được cổ thành lệnh thì cơ hồ không có ích gì, điều này khiến Tô Vũ rất bất đắc dĩ.  

             Đương nhiên, Tử Linh tinh huyết vẫn hết sức trân quý.  

             Đáng tiếc, dường như nó cũng không có tác dụng gì, thứ này không có cách nào rút ra Thiên Nguyên khí. Các loại tinh huyết khác thì có thể rút, nhưng riêng Tử Linh tinh huyết thì lại không được. Thứ đồ chơi này chẳng có Đúc Thân pháp, tự nhiên là không có cách nào lấy được tinh huyết.  

             Tô Vũ rút ra Thiên Nguyên khí đều là thông qua Đúc Thân pháp của các tộc, chứ không phải trực tiếp liền có thể rút lấy.  

             Bất quá sau khi giết hàng loạt Tử Linh, thần văn chữ "Tử" vừa sinh không bao lâu đã có tiến bộ, thần văn chữ "Sát" thì tấn cấp tứ giai, cũng càng thêm mượt mà.  

             Tô Vũ không ngừng tu luyện hô hấp pháp, cường hóa thân thể bản thân.  

             Tiếp tục như thế, có lẽ qua mấy ngày nữa hắn có thể hoàn thành 23 đúc.  

             Tô Vũ đã chuẩn bị để hoàn thành hết 72 đúc ở Chư Thiên chiến trường, lúc này mới chưa được mấy ngày, đúc thân cũng mới hoàn thành chưa đến một phần ba, Tô Vũ không muốn về Nhân cảnh quá sớm.  

             "Hoàn thành 72 đúc không hề dễ!"  

             Càng về sau thì lại càng gian nan.  

             Mỗi một đúc đều tiêu hao hàng loạt tài nguyên, càng ngày càng khó, trước đó Tô Vũ đã đánh giá thấp độ khó của việc đúc thân.  

             Tiếp tục bước đi, Tô Vũ ngang qua một gian cổ ốc có người.  

             Khe cửa hơi hơi mở ra một chút.  

             Tô Vũ đã chuẩn bị đao kỹ càng, đây là ai nhịn không được muốn dò la một chút tình huống phải không?  

             Không mở cửa thì hắn cũng không có cách nào đi vào.  

             Nếu người kia mở cửa thì hắn có thể tấn công vào, một đao chặt chết!  

             Đao đều đã chuẩn bị xong. . . Chờ khi thấy một cái đầu hổ xuất hiện, Tô Vũ đã định hạ thủ nhưng xem xét kĩ lại. . . mẹ nó quá quen thuộc, đây hình như là Phi Thiên hổ mà Tần Phóng thường cưỡi!  

             Vị đại lão hổ này thò đầu ra dò xét bốn phía, nó cũng nhìn thấy Tô Vũ, thế nhưng cảm giác đây chỉ là Tử Linh không quá mạnh nên không để ý tới, tiếp tục quan sát khắp nơi một thoáng.  

             Nó có vẻ sợ hãi, lo âu, lại có chút bất đắc dĩ, cực kỳ giống với Cục lông nhỏ mỗi khi bị Tô Vũ ép không thể không ra ngoài làm mồi nhử.  

             Tô Vũ cạn lời.  

             Biết ngay mà!  

             Đây chính là vật cưỡi của Tần Phóng, xem ra Tần Phóng cũng không dám tự mạo hiểm, cho nên mới để đại lão hổ này đi thăm dò.  

             Quả nhiên, chờ đợi một hồi, Tần Phóng mặc áo giáp cũng thò đầu ra thăm dò nhìn ngó một phen.  

             Hắn ta nhẹ nhàng thở ra!  

             Còn may, không có Tử Linh cường đại nào quanh đây.  

             
 

Advertisement
';
Advertisement