Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Hồ Tông Kỳ không cho là đúng, "Sao có thể, anh ta hiện tại là phó hội trưởng, còn không phải chỉ là vấn đề một câu nói thôi à."

"Vậy cũng đúng." Nữ sinh diễm lệ gật gật đầu, nhìn về phía Tô Vũ, mỉm cười tự giới thiệu: "Xin chào, ta cũng là học viên dự bị của Đại Hạ Văn Minh học phủ, Đồng Vi. Lời của Hồ Tông Kỳ, ngươi có thể suy tính một chút, gia nhập Thiên Thủy hội sẽ có ích cho ngươi."

Tô Vũ khéo léo từ chối: "Cám ơn, bất quá ta không hiểu gì cả, tạ ơn hai vị đồng học chỉ bảo, chi bằng chờ ta đến học phủ, ta tìm hiểu thêm một chút để khỏi mang lại phiền toái cho Hồ đồng học."

Hồ Tông Kỳ xem thường nói: "Có cái gì mà cần phải suy tính, đây là vì muốn tốt cho ngươi thôi!"

Tô Vũ vẫn cười lấy lệ như trước: "Ta biết, tạ ơn Hồ đồng học, bất quá vẫn nên đợi ta tới đó đã, đến lúc đó ta hỏi ý kiến Bạch Phong lão sư một chút, miễn cho gây ra phiền toái, nhỡ đâu Hồ đồng học bởi vì ta mà gặp phải phiền toái gì... ta cũng sẽ rất băn khoăn!"

Tô Vũ hết sức khách khí, bất quá cũng hết sức kiên trì.

Hiện tại không rõ ràng tình huống như thế nào, mấy cái hội nhóm gì đó, hắn sẽ không gia nhập lung tung.

Hồ Tông Kỳ dường như không quá hài lòng, bất quá vẫn gượng cười: "Vậy thì thôi, đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận, không có ta dẫn vào, ngươi muốn gia nhập cũng chẳng thể."

Tô Vũ chỉ cười, không đáp lại lời này.

Thêm không được thì thôi, hắn lại không định gia nhập.

Hồ Tông Kỳ có thiện ý hay là ác ý, hắn không rõ ràng, bất quá cũng không cần thiết vì việc này mà nói thêm cái gì.

Đằng trước, vài vị cường giả đều không quản bọn họ, ai cũng ngồi yên nhắm mắt dưỡng thần.

Lý Vân Phong thì rất cảnh giác, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, quan sát mọi hướng.

Nghe thấy đối thoại của mấy người đằng sau, anh ta cũng lười xen vào, một đám nhóc con dưới mí mắt của anh thì mọi tính toán, mưu trí, khôn ngoan đều chẳng là gì, coi như xem náo nhiệt mà thôi.

Gia nhập Thiên Thủy hội cũng không phải chuyện xấu gì đối với Tô Vũ, nhưng cũng không thể coi là chuyện gì tốt.

Gia nhập, là một kẻ ngoại lai thì nộp hội phí.

Đương nhiên, gia nhập vào rồi thì Thiên Thủy hội cũng sẽ cung cấp một chút trợ giúp và bảo hộ, những việc này đều xem như tự nguyện.

Làm học viên dẫn người, Hồ Tông Kỳ mời thêm được một học viên thượng đẳng gia nhập thì chắc chắn sẽ có chút ban thưởng.

Mà ngày sau nếu Tô Vũ ở trong hội mà có công lao gì, đạt được ban thưởng, thì thân là người giới thiệu Hồ Tông Kỳ cũng sẽ có chỗ tốt.

Mấy chuyện đó Hồ Tông Kỳ không nói, trên thực tế cũng là lẽ thường, không coi là hố người.

Lý Vân Phong không thèm để ý chút tính toán nho nhỏ của họ, bất quá cũng không có hứng thú giải thích với Tô Vũ, gia nhập hay không thì là chuyện của hắn, huống chi Hồ Tông Kỳ còn là cháu trai của Hồ Hữu Huy, trước đó chính là vì tiểu tử này nên Hồ Hữu Huy mới có thể chạy đến Thiên Thủy.

...

Tô Vũ từ chối đề nghị xong, bầu không khí trong xe lại trở nên trầm mặc.

Bốn học viên khác vẫn luôn không lên tiếng.

Không biết qua bao lâu, Lý Vân Phong bỗng nhiên hắng giọng bảo: "Còn hơn một giờ nữa chúng ta sẽ đến Nhạc thành, ăn cơm trưa ở Nhạc thành, đón vài học viên, về sau cũng chỉ đón thêm học viên của hai thành nữa, chúng ta không cần quan tâm học viên của các thành trì khác."

Bên chỗ họ lần này sẽ phụ trách nhiệm vụ hộ tống học viên thượng đẳng của 5 thành.

Những thành khác sẽ có những cường giả còn lại phụ trách.

Nếu thuận lợi thì tối ngày mai là có thể đến được Đại Hạ phủ.

Ngày mai là ngày 30 tháng 7.

"Nhạc thành..."

Nghe thế, Hồ Tông Kỳ lại trở nên sôi nổi, mở miệng hỏi: "Lý đại ca, bên Nhạc thành có bao nhiêu học viên thượng đẳng vậy?"

"3 người." Lý Vân Phong cười nhạt: "Hai người là của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, một người là Đại Hạ Văn Minh học phủ."

Học viên thượng đẳng cũng có chia rõ văn võ.

Hồ Tông Kỳ nghe xong thì tỏ vẻ tiếc nuối nói: "Nhạc thành cũng chỉ có một học viên Đại Hạ Văn Minh học phủ, sao lại giống như Nam Nguyên..."

Nhạc thành vẫn rất mạnh, những năm qua đều có rất nhiều người nổi trội.

Giống như Thiên Thủy thành, trong 6 học viên thì có 3 người sẽ tới Văn Minh học phủ, 3 người còn lại sẽ vào Chiến Tranh học phủ.

Lý Vân Phong qua loa đáp: "Có là cũng không tệ rồi, năm nay sát hạch tăng lên độ khó một chút, bên Đại Hạ phủ cắt giảm danh ngạch, các ngươi cũng không phải không biết."

"Có gia tăng độ khó sao?" Hồ Tông Kỳ lắc lắc đầu: "Ta không cảm giác được, Nam Nguyên còn có cả thượng đẳng cơ mà..."

Dư quang của Tô Vũ nhìn về phía cậu ta, hắn vẫn không lên tiếng.

Nam Nguyên còn có cả thượng đẳng cơ mà, ngữ khí như thể rất không hợp lý kia ít nhiều khiến người nghe có chút khó chịu.

Bất quá... Tô Vũ lựa chọn yên lặng.

Không so đo với tên này!

Đối phương gọi Lý Vân Phong là Lý đại ca, ánh mắt không ngừng nhìn vị nghiên cứu viên Hồ kia, có đôi khi nghiên cứu viên Hồ cũng sẽ mở mắt nhìn gia hỏa này một chút. Hai người lại cùng họ, có khả năng sẽ là thân thích.

Nếu đã như vậy thì hắn cũng không cần thiết phải chủ động gây phiền toái cho mình.

Bất quá... Tô Vũ đã nhớ kỹ.

"Nam Nguyên..." Tô Vũ lẩm nhẩm trong miệng.

Họ Hồ, ngươi xem thường Nam Nguyên, qua một thời gian ngắn nữa, chờ ta biết rõ quy tắc của Đại Hạ Văn Minh học phủ, bái lão sư, có chỗ dựa, không cần kiêng kị ngươi nữa thì ngươi hãy đợi đấy!

Trái một câu Nam Nguyên thế này, phải một câu Nam Nguyên thế kia, người Nam Nguyên ăn hết cơm nhà các ngươi chắc?

Lòng dạ Tô Vũ cũng không bao la rộng lớn gì đâu.

Chu Trùng nói xấu hắn, hắn lười tự mình ra tay. Trần Hạo đánh Chu Trùng mấy lần... Chẳng lẽ còn là vì Trần Hạo muốn đánh người sao?

Tô Vũ yên lặng, vờ như không nghe hiểu.

Hồ Tông Kỳ không biết là cố ý hay là vô tình thuận miệng nói một câu, rất nhanh đã chuyển đề tài: "Lý đại ca, ở Bắc Phong có học viên thượng đẳng thiệt mạng không?"

"Không có, Vạn Tộc giáo vừa đột nhập vào trong là đã bị đánh giết, học viên thượng đẳng vẫn luôn được bố trí ở phía sau, chỉ có một ít học viên bên ngoài chịu thương vong thôi."

"Ha, thế thì còn tốt, người bên ngoài thương vong cũng chỉ toàn hạng trung hạ các loại..."

Hồ Tông Kỳ vừa nói xong, bên kia, Hồ Hữu Huy mở mắt ra quét mắt nhìn cậu ta một cái, tầm mắt có ý cảnh cáo nghiêm khắc!

Hồ Tông Kỳ hơi ngẩn ra, Triệu Lập bỗng nhiên mở mắt, nhìn về phía cậu rồi nói: "Không biết nói chuyện thì im miệng! Còn quấy rầy sự thanh tĩnh của mọi người, ta sẽ ném ngươi xuống xe, tự ngươi đi đến Đại Hạ phủ!"

Triệu Lập dứt lời lại nhắm mắt, lần này Hồ Tông Kỳ đã triệt để ngậm miệng.

Tô Vũ vui thầm trong lòng, đáng đời!

Cái tên kia nói nhảm quá nhiều, xem ra trước đó không nhất định là cố ý nhằm vào mình, khả năng thật sự là kiểu người không có đầu óc.

Lời cậu ta nói nếu như bị học viên Bắc Phong nghe được, chỉ sợ sẽ không thiếu người tìm cậu ta để gây sự.

"Xem ra học viên Văn Minh học phủ cũng có kẻ thiếu đầu óc."

Tô Vũ âm thầm nói một câu rồi cũng tỏ vẻ như thường, mọi người xuất thân từ các đại tộc, chưa từng trải qua va chạm xã hội, ăn chút thiệt thòi đại khái mới có được bài học đắt giá.

Hồ gia ở Thiên Thủy thành hẳn là không yếu, xem tình hình liền có thể thấy được, một vị nghiên cứu viên trung đẳng, cường giả Lăng Vân cảnh, đây còn chưa hẳn là toàn bộ, Hồ Tông Kỳ cũng có vốn liếng để hung hăng càn quấy.

Nói tóm lại, không càn rỡ đến mức trực tiếp gây chuyện, thế là tốt rồi.


Tô Vũ tự an ủi bản thân một thoáng, không nên so đo với đồ ngốc... Nếu thật sự muốn so đo thì cũng phải biết rõ ràng tình huống rồi mới lại so đo.


Nói thí dụ như... âm thầm truyền chút tin cho học viên Bắc Phong rằng có kẻ nào đó trên đường nói các ngươi chết tốt lắm... Chậc chậc...


"Chờ xem đi!"


Tô Vũ yên lặng quan sát hết thảy, lần đầu đi ra khỏi Nam Nguyên, nguồn tin tức của hắn rất hạn hẹp, rất nhiều chuyện không hiểu, trước tiên cứ biết rõ pháp tắc sinh tồn rồi lại nói, miễn cho mơ mơ hồ hồ mà mất mạng.

Advertisement
';
Advertisement