Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

"Ngây thơ!" Bạch Phong đả kích: "Thần văn học viện sắp trở thành sân sau nhà bọn hắn rồi, thời khắc mấu chốt xuất hiện mấy đạo thủ lệnh của viện trưởng, viện trưởng đã cho phép thì truy trách ai? Viện trưởng có quyền lợi điều động ý chí chi văn, chúng ta... không có quyền lợi này! Sư tổ ngươi không ở đây, muốn lên tiếng cũng không có cơ hội."

Tô Vũ vò đầu bứt tai, có chút sốt ruột.

Sao hôm nay lại xui xẻo như vậy?

Hắn xui, sư bá xui, Đại sư tỷ chưa từng gặp mặt kia cũng thế.

"Lão sư, ta có thể làm gì không?"

"Ngươi..."

Bạch Phong nhìn hắn, tự tiếu phi tiếu nói: "Không định phụ tu Thần Văn hệ sao?"

"Ta thích Thần văn!"

Tô Vũ lắc đầu, ta thích phòng Mảnh vỡ, thích phòng Loại bỏ, ta sẽ không rời đi!

Đánh chết cũng không đi!

"Vậy ngươi... đúng là có thể làm chút gì đó!"

Bạch Phong híp mắt, cười nói: "Trước cuối năm, xông vào Bách Cường bảng! Một đường khiêu chiến thăng hạng, đánh trọng thương học viên đối địch, đánh tan bọn hắn, giúp sư tỷ ngươi đi sau hưởng lợi, tiến vào Bách Cường bảng lần nữa!"

"Vậy cũng được ư?"

Tô Vũ đơ người.

"Đương nhiên là không, thực lực của ngươi không đủ, không sợ người khác khiêu chiến ngươi, đánh trọng thương ngươi sao? Nhưng... nếu ngươi đánh trọng thương học viên đối địch, sư tỷ ngươi lấy đi vị trí của bọn hắn, mà lúc này người khác không dám chen chân vào đấu tranh giữa chúng ta và bọn họ, sẽ mặc kệ chúng ta, đó chính là cơ hội!"

"Trước cuối năm..."

Tô Vũ tính toán, hôm nay là ngày mùng 5 tháng 8, vậy tức là còn chưa tới 5 tháng nữa?

Thời gian gần 5 tháng, leo vào một trong những bảng xếp hạng quan trọng nhất của học phủ?

Ta... Có thể sao?

Bạch Phong nhìn hắn, nheo mắt hỏi: "Có lòng tin không? Nếu có, vậy thì chúng ta có thể liều một lần! Nếu không, ta phải sớm đi Chiến trường Chư Thiên tìm sư tổ của ngươi, gọi ông ấy trở về mới được!"

Tô Vũ vò đầu, nhịn không được nói: "Không đến 5 tháng, Bách Cường bảng tối thiểu đều có chiến lực Vạn Thạch... Ta có thể mượn dùng ngoại lực không?"

"Ngoại lực?" Bạch Phong nhíu mày, "Ngoại lực nào?"

"Chính là..." Tô Vũ do dự, mở miệng đáp: "Chính là thần văn chữ ‘Máu’ của ta, nó có thể hấp thu tinh huyết, sau khi hấp thu có thể bộc phát sức mạnh lớn hơn trong thời gian ngắn."

Sao nghe quen tai thế!

Cái gì gọi là bộc phát ra sức mạnh lớn hơn?

Bạch Phong luôn cảm thấy lời này hết sức quen tai, quen đến mức khiến anh… tê hết cả da đầu!

"Cái gì... Gọi là bùng nổ lực lượng cường đại trong thời gian ngắn?"

Tô Vũ do dự, nhưng việc này không thể giấu được, trừ khi cả đời mình không hiển lộ trước mặt người khác.

"Sau khi hấp thu tinh huyết, thần văn sẽ cung cấp cho ta một cỗ lực lượng cường đại tùy vào chất lượng tinh huyết, ta sẽ bùng nổ lực lượng tương đương với cảnh giới của tinh huyết, dĩ nhiên là phải trong phạm vi chịu đựng của ta..."

Bạch Phong choáng váng!

Bạch Phong nuốt một ngụm nước bọt, khó nhọc cất tiếng hỏi: "Bùng nổ chính là... Lực lượng bình thường, hay là... có... có lực lượng đặc thù... như võ kỹ?"

Tô Vũ nháy mắt mấy cái, anh ta cũng biết à?

Xem ra có người khác cũng biết năng lực này.

Vậy thì năng lực này không thể tính là năng lực đặc thù rồi.

Nhưng chắc cũng rất hiếm có, bởi vì nhìn Bạch Phong có vẻ khẩn trương.

Tô Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu đáp: "Có một ít võ kỹ đặc thù... Như là trước đây, khi ta hấp thu tinh huyết Thiết Dực điểu, ta sẽ bùng nổ một loại kỹ năng xé rách, cánh tay sẽ tạm thời mở ra một vài khiếu huyệt, chợt bộc phát ra một kích tất sát..."

"Má nó!"

"..."

Tô Vũ giật nảy mình!

Hắn không biết, giờ khắc này Bạch Phong đã hoàn toàn choáng váng!!

Má nó!

Tình huống gì thế này?

Đã xảy ra chuyện gì?

Hắn ta đang nói cái gì?

Đây là... kết luận sau nhiều năm nghiên cứu thiên phú chúng ta mới rút ra được!

Không có khả năng!

Tuyệt đối không thể!

Nếu một cái thần văn có thể làm được, vậy chúng ta còn nhọc nhằn khổ sở dồn vô số tài nguyên để nghiên cứu thứ đồ chơi ấy làm gì?

Tiểu tử này không lừa gạt ta chứ?

Ta không tin!

Bạch Phong thật sự ngây người!

Sao hắn... không thể nào, chẳng lẽ nghiên cứu của chúng ta đã bị tiết lộ?

Hay là, thật sự có dạng thần văn như vậy?

Nếu có... Vậy còn nghiên cứu làm gì, phác hoạ thần văn ra là được rồi.

"Thần văn chữ Máu..."

Bạch Phong thì thào, đây không phải ý chí chi văn do ta viết ngày đó phác họa thành hay sao?

Không có khả năng!

Bạch Phong ta không có khả năng trâu bò như vậy!

Ta nghe nhầm rồi!

Bạch Phong không tin nổi đây là sự thật!

Năm mươi năm trước, lão sư bắt đầu nghiên cứu tách rút kỹ năng thiên phú, hoặc có thể nói nó đã được tiến hành sớm hơn trước đó nhiều, từ phủ trưởng đời trước đã bắt đầu nghiên cứu.

Nhưng qua nhiều năm, kết quả vẫn chỉ có hạn.

Rất nhiều kỹ năng thiên phú không thể rút ra, thậm chí tinh huyết vượt qua Đằng Không cảnh, sau khi tách rời lại không rút ra được kỹ năng thiên phú.

Hao phí vô số tinh huyết, hao tốn vô số tài nguyên.

Mãi đến hai năm gần đây mới có một chút thu hoạch.

Nhưng hiện tại, có người nói rằng hắn có một thần văn có thể hấp thu tinh huyết, bùng nổ kỹ năng thiên phú...

Ngươi coi ta là đứa ngớ ngẩn à?

Bạch Phong nhìn chằm chằm Tô Vũ, nghiến răng nghiến lợi, "Khi nào thì ngươi Đằng Không?"

"Hả?"

"Khi ngươi tới Đằng Không!" Bạch Phong cả giận quát: "Ta muốn xem thần văn của ngươi!"

Anh không tin!

Điều đó không có khả năng!

Chưa đến Đằng Không thì không thể lộ ra thần văn, anh không phán đoán được, chỉ khi tiểu tử này Đằng Không rồi thì anh mới có thể tận mắt trông thấy.

Anh lặp lại lần nữa: "Ngươi không gạt ta chứ?"

"Không mà.” Tô Vũ thận trọng đáp: "Thật đấy lão sư, hay ngài cho ta một giọt tinh huyết Thiết Dực điểu, ta bùng nổ một lần cho ngài xem..."

"Tinh huyết Thiết Dực điểu... có cần loại đặc biệt không? Hay là loại tinh huyết nào cũng được?"

Bạch Phong miễn cưỡng bình tĩnh lại!

Trước khi nhìn thấy tận mắt, anh sẽ không tin.

Trừ khi... anh xem hiện trường trực tiếp!

"Hiện giờ mới chỉ phát hiện Thiết Dực điểu..." Tô Vũ dè dặt đáp: "Bởi vì ta hấp thu tinh huyết không nhiều, lần trước cũng là thần văn chữ “Máu” muốn hút máu nên ta mới thử một chút, không ngờ kết quả lại là như thế, ta cũng không dám nói với người khác..."

"Không nói là đúng!"

Bạch Phong bình tĩnh lại, nghiêm giọng giải thích: "Nếu là thật, việc này sẽ hết sức phiền toái! Đến khi ngươi Đằng Không, thần văn đó của ngươi có thể sẽ bị kẻ khác để mắt tới!"

"Nhớ kỹ, không được phép nói ra ngoài, không được phép tiết lộ cho bất luận kẻ nào!"

"Kể cả... Được rồi, dù sao tạm thời chỉ giới hạn có ta và ngươi biết!"

Bạch Phong lại nói: "Nếu sau này ngươi cần dùng nó thì nói là tinh huyết đặc thù ta cho ngươi!"

Dứt lời, Bạch Phong đứng dậy, "Ta đi tìm tinh huyết Thiết Dực điểu, lát nữa ngươi biểu diễn trực tiếp cho ta xem!"

"Vâng!"

Tô Vũ thấy bộ dáng Bạch Phong hung thần ác sát nên không dám nói nhiều.

...

Mười mấy phút sau, Bạch Phong trở về.

Thời khắc này Bạch Phong đang xụ mặt như thể toàn bộ thế giới nợ tiền anh.

Anh ném một giọt tinh huyết Thiên Quân cảnh cho Tô Vũ, lạnh lùng nói: "Dùng đi, rồi công kích ta! Dùng kỹ năng thiên phú của tinh huyết công kích ta!"

Tô Vũ không nói nhiều, vì lão Bạch có vẻ đang rất tức giận.

Hắn nuốt tinh huyết, âm thầm mở ra sách họa.

Cánh tay Tô Vũ sưng lên, từng khiếu huyệt tạm thời mở ra, võ kỹ xé rách bùng nổ trong nháy mắt!

Oanh!

Tay Tô Vũ vung ra bắt được cánh tay Bạch Phong, xoẹt một tiếng, tay áo Bạch Phong bị đập rách, nhưng cánh tay anh lại bình yên vô sự.

Bạch Phong không chống cự, cũng không phản kích.

Mặc kệ hắn công kích!

Giờ phút này, anh đang nhìn quần áo rách rưới, cảm nhận võ kỹ hoàn toàn khác biệt kia, Bạch Phong thất hồn lạc phách.

Sao lại thế?

Đó thật sự là kỹ năng thiên phú của Thiết Dực điểu!

Trực tiếp nuốt vào, sau đó... cứ thế mà bùng nổ kỹ năng thiên phú ư?

Vì sao?

Phải biết rằng, hiện tại tinh huyết bọn hắn dùng để bùng nổ kỹ năng thiên phú đều đã được xử lý đặc thù.


Chưa nói đến con số thiên văn dùng để nghiên cứu, cả khi xử lý một giọt tinh huyết đặc thù cũng cần tối thiểu 10 giọt tinh huyết trở lên cùng loại mới được.


Nhưng Tô Vũ lại trực tiếp bạo phát!


Vì sao?


Thần văn chữ “Máu” thật sự cường đại đến vậy ư?

Advertisement
';
Advertisement