Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

"Sư huynh!" Bạch Phong thật lòng không cam tâm, vẻ mặt âm trầm nói: "Bọn hắn làm như thế chính là chặt đứt căn cơ của chúng ta. Tình huống Tàng Thư các bên này, tất cả mọi người đều hiểu rõ, chính bọn họ cũng phái người của mình đến, hà cớ gì lại chỉ bắt chẹt mỗi chúng ta? Nếu thật sự muốn trở mặt như thế, chúng ta không dễ chịu, vậy cũng không để bọn hắn dễ chịu, thừa dịp ngươi vẫn còn tại vị, dứt khoát bế quan, không cho người của bọn họ tới đây kiếm chác đi."

"Đừng nói nhảm!" Trần Vĩnh quát lớn: "Mục đích của học phủ chính là bồi dưỡng thiên tài, ngươi không cho thiên tài tiến vào, vậy nghĩa là ngươi đnag quấy nhiễu bọn hắn tu luyện, tổn thất không chỉ toàn bộ học phủ, mà còn là toàn bộ Đại Hạ phủ, thậm chí là lực lượng của nhân tộc..."

Bạch Phong nổi nóng đáp: "Chúng ta bây giờ tự thân cũng khó bảo đảm, mắc gì còn phải lo cho bọn chúng? Không phải ta ích kỷ, mà là bọn chúng không cho chúng ta một chút đường sống, khinh người quá đáng! Thật sự ép người, vậy chúng ta liền làm lớn chuyện lên, còn phải sợ gì đám người đó nữa?"

Trần Vĩnh nói khẽ: "Làm lớn chuyện? Làm sao làm lớn chuyện? Đơn thần văn nhất hệ, thiên tài vô số, cường giả như mây. Còn chúng ta đây? Năm người! Vẻn vẹn có năm người! Nếu đổi lại là ngươi, ngươi bắt buộc phải lựa chọn bảo vệ đơn thần văn nhất hệ hoặc đa thần văn nhất hệ, vậy ngươi sẽ lựa chọn bên nào?"

"Họ Vạn kia thật sự mặc kệ mọi chuyện?"

Trần Vĩnh lắc đầu, "Ý tứ của Vạn phủ trưởng, ta hiểu rõ, đa thần văn nhất hệ nếu như có thể giãy dụa sinh tồn được, vậy thì ông ta sẽ mắt nhắm mắt mở cho chúng ta một con đường, nếu là bị đào thải, vật đua trời lựa, nói rõ đa thần văn nhất hệ thật sự không thích hợp tồn tại ở học phủ này!"

"Vô nghĩa!"

Bạch Phong mắng một tiếng, cực kỳ oán giận!

Trần Vĩnh thấy vậy thì khẽ thở dài, cũng chìm vào im lặng.

Nửa ngày sau, Bạch Phong mới lên tiếng: "Nguyên bản lúc này không phải là thời điểm tốt để ta thông báo cho ngươi biết, nhưng nếu đã đến mức độ này, ta đây cũng không có gì không tiện mở miệng. Tô Vũ tiến bộ rất nhanh, sắp sửa đi vào dưỡng tính rồi, đợi hắn tiến vào dưỡng tính xong, ta sẽ chuẩn bị cho hắn chính thức tiến vào đa thần văn tu luyện..."

"Sắp dưỡng tính rồi?" Trần Vĩnh cảm thấy ngoài ý muốn, vội vã hỏi lại: "Lúc trước không phải độ chứa đầy của hắn mới chỉ hơn 30% thôi sao?"

"Tiểu tử này cả ngày đều cần mẫn tự dày vò chính mình trong phòng Mảnh vỡ bên kia, một lòng tu luyện như thể không muốn sống, hiện tại hắn tiến bộ nhanh lắm." Bạch Phong giải thích xong, lại phân vân nói: "Hiện tại ta đang rầu rĩ một chuyện, ấy là nên cho hắn tu theo hệ thống nào đây? Là giống như ta, tu Đồ Long thuật, hay vẫn là học theo lão sư, Công Thủ Kiêm Tu..."

Trần Vĩnh cười hỏi: "Vì sao không tu theo ta, Thủ Hộ Lực Lượng?"

"..."

Bạch Phong liếc mắt nhìn y, không đành lòng đả kích, nửa ngày sau mới đáp: "Cái kia... Ta cảm thấy vẫn là công kích thì sẽ tốt hơn, còn làm rùa đen, khụ khụ, tu Thủ Hộ thuật quá làm mất sĩ khí."

Trần Vĩnh trừng mắt liếc nhìn anh một cái, tiểu tử này, ngươi thiếu đòn có phải không? Cho là ta đánh không được ngươi?

"Ngươi hỏi ý kiến của Tô Vũ đi, chớ tự mình làm chủ thay hắn." Trần Vĩnh nhắc nhở: "Loại nào cũng có ưu điểm và khuyết điểm, giống như ngươi tu Đồ Long kỹ, thủ đoạn công sát là nhất lưu, nhưng những thủ đoạn khác lại quá đỗi tầm thường. Nếu ngươi và ta cùng giai, ngươi chỉ cần trong ba chiêu công không thắng, ta tất sát ngươi!"

Bạch Phong bất đắc dĩ đáp: "Ta biết làm sao, cái mai rùa đen kia của sư huynh, ta dĩ nhiên không đánh vỡ được..."

"Lại nói bậy?” Trần Vĩnh nhìn anh chằm chằm, Bạch Phong cười khan một tiếng, rất nhanh liền nói: "Được rồi, đến lúc đó ta sẽ hỏi ý hắn! Kỳ thật ta vẫn hi vọng Tô Vũ sẽ đi theo con đường của ta, thời đại này, phòng thủ mạnh hơn thì có làm được cái gì. Ví dụ như sư huynh đi, hoàn toàn bị động, trừ phi có người chủ động đánh ngươi, bằng không, ngươi đánh người khác chỉ hệt như gãi ngứa cho bọn chúng..."

"Im miệng!" Trần Vĩnh có chút tức giận, khẽ quát một tiếng, sau đó thở dài thay đổi chủ đề: "Ngươi đến tìm ta là vì muốn cho hắn tới Tàng Thư các phải không? Không thành vấn đề, chờ Tô Vũ tiến vào giai đoạn dưỡng tính thì cứ mang hắn tới đây, đã thâm hụt nhiều như vậy, ta cũng không quan tâm tiêu hao nhiều hơn mấy quyển nguyên bản nữa."

"Vậy thì tốt, trước đó ta còn lo lắng chuyện này đây."

Bạch Phong nhẹ nhàng thở ra, bất quá vẫn như cũ không cam lòng, sư huynh nói quá dễ dàng, bất quá xem ra đã hạ quyết tâm từ bỏ chức vụ Tổng Quán trưởng này.

Nghĩ đến đây, Bạch Phong bèn hỏi: "Ngô Gia thế nào rồi?"

"Còn ổn, khôi phục không tệ lắm, khoảng ba tháng nữa là có thể hoàn toàn hồi phục, đáng tiếc là ảnh hưởng chậm trễ đến việc tu luyện..."

"Khinh người quá đáng!" Bạch Phong cả giận gắt: "Nàng ta đang trong thời kỳ hoàng kim để tu luyện, chậm trễ mất ba tháng thì các học viên trên Bách Cường bảng đều đã mau chóng tiến bộ, Ngô Gia ngược lại đang dậm chân tại chỗ, dù cho sau này khôi phục rồi, muốn giành lại vị trí khi trước thì khó càng thêm khó!"

Càng nói Bạch Phong lại càng nổi nóng, "Lúc trước chúng ta cùng bọn họ đấu, mỗi lần ta giành chiến thắng, dưới tình huống bình thường, đối phương cũng chỉ bị thương nhẹ, trừ phi gặp phải tình huống đặc thù mới có thể trọng thương đối phương, nhưng bây giờ thì sao? Chỉ là khiêu chiến bình thường trên Bách Cường bảng, thế mà bọn chúng lại hạ nặng tay với người của nhất hệ chúng ta, đây còn là cạnh tranh sao? Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì? Đuổi tận giết tuyệt?"

Trần Vĩnh đè lên tay Bạch Phong, ra hiệu anh mau bình tĩnh lại.

Chờ Bạch Phong lần nữa ngồi xuống, Trần Vĩnh mới mở miệng nói: "Việc này... Cũng tại ngươi quá nổi bật. Nhịn nhiều năm như vậy, hà tất lần này một kích đánh ngã Hồ Văn Thăng, để bọn họ cảm nhận được áp lực..."

Bạch Phong cắn răng nói: "Đúng, là ta xúc động! Nhưng mục đích của ta khi ấy chỉ là muốn cho Tô Vũ biết, Đa thần văn nhất hệ vô cùng mạnh mẽ, bằng không tiểu tử này thật có khả năng chạy tới đầu quân cho Đúc Binh hệ. Nhiều năm rồi chúng ta mới có người mới tiến nhập, ta chỉ là muốn nhận một đệ tử mà thôi, nếu không phải bọn chúng ép ta, chúng ta cần phải biểu hiện thực lực ra ngoài sao?"


Trần Vĩnh không ngắt lời anh, chờ Bạch Phong nói xong, y mới thở dài bảo: "Đối phương trọng thương Gia Gia cũng là vì lỡ tay, Gia Gia hiếu thắng, chết không nhận thua, ngươi cũng biết tính nó mà, khi đó tiểu cô nương bị trọng thương, chúng ta cũng không thể nói gì hơn."


"Sư huynh, ngươi có thể đừng nhu nhược như vậy nữa có được hay không?" Bạch Phong tức giận nói: "Chuyện gì ngươi cũng đều muốn thay đối phương tìm một cái cớ, ngươi là người của chúng ta hay là người của bọn chúng? Bọn chúng vốn dĩ đã có cái đức hạnh này, ngươi càng mềm lòng thì bọn chúng lại càng lấn tới khi dễ ngươi! Ta biết Đa thần văn nhất hệ chúng ta không thích hợp để phổ biến toàn học phủ, nhưng ta chỉ muốn có vài vị yêu nghiệt hoặc là tối thượng đẳng nhập môn, thật sự không được sao?"


"Bọn hắn chẳng qua chỉ đang sợ hãi, sợ chúng ta lần nữa nổi phong vân, khiến bọn hắn mất đi quyền lợi, vị trí và phong quang đang có!" Bạch Phong khẽ nói: "Hiện tại đấu tranh trong học phủ đã sớm không còn thuần túy như ban đầu. Năm đó có khả năng đường hoàng nói là mình vì học phủ, vì Đại Hạ phủ, vì nhân tộc, nhưng hiện tại... Tất cả đều vô nghĩa rồi."


"Thời kỳ huy hoàng của sư tổ, người lựa chọn tu luyện ở Đa thần văn nhất hệ không phải cũng rất nhiều sao? Tuy rằng đại đa số học viên vì không đạt thành kết quả gì lớn, đã chuyển tu Đơn thần văn nhất hệ, nhưng cũng không thể phủ nhận, chúng ta năm đó cũng cực kỳ rực rỡ, cực kỳ cường đại. Nếu không phải một lần kia sư tổ cùng vài vị Các lão đời trước ngã xuống, làm sao lại ra nông nỗi như bây giờ?"

Advertisement
';
Advertisement