Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Đi được vài bước, Lưu Hồng bỗng nhiên dừng lại truyền âm cho Lâm Diệu: "Cẩn thận Trần Khải, lão sư hoài nghi là hắn làm, Hồ Văn Thăng bại bởi Bạch Phong, bế quan tu luyện rồi. Bây giờ lão sư là người duy nhất gánh vác đơn thần văn nhất hệ, sau lưng Trần Khải có lẽ còn có người. Lần này, có lẽ là lão sư liên lụy tới ngươi, bất quá đừng sợ, lão sư sẽ ra mặt giải quyết! Chịu đựng một vòng công kích này, địa vị của lão sư vững chắc rồi thì học sinh của ta sẽ càng có tiền đồ."

"Bọn hắn không nguyện ý để lão sư trở thành đại diện của Đằng Không cảnh, có người muốn mưu đoạt địa vị của lão sư, muốn cho ta khó xử, muốn dựa vào việc đả kích ngươi để uy hiếp lão sư. Lâm Diệu, hãy cố chống đỡ, lão sư sẽ ở bên ngươi."

Ánh mắt Lâm Diệu trong nháy mắt sáng như tuyết!

Đúng, thì ra là thế!

Hóa ra không đơn thuần là bởi vì tinh huyết Phá Sơn ngưu mà còn có mục đích này, bọn họ muốn chèn ép lão sư, bọn họ muốn cướp đi địa vị của lão sư.

Gã đã hiểu!

Gã thật sự đã hiểu!

Lâm Diệu thật sự cảm thấy khóe mắt rưng rưng, Lưu Hồng vẫn tán thành gã, nói như vậy, chỉ cần Lưu Hồng có thể ổn định địa vị thì gã sẽ thu hoạch được càng nhiều chỗ tốt hơn trước.

"Ông nội... Đến tìm ông nội nói chuyện, không thể để cho lão sư lại bị chèn ép thêm nữa."

"Chết tiệt, đám Trần Khải thế mà còn muốn vươn mình, Hồ Văn Thăng đều đã bại, không để lão sư chèo chống Đằng Không cảnh, chẳng lẽ lại để cho những tên phế vật kia?"

Lâm Diệu bỗng nhiên có chút giận dữ!

Địa vị của Lưu Hồng vững chắc, vị thế tăng lên thì người làm học sinh như gã tự nhiên sẽ có càng nhiều cơ hội. Đáng chết, bọn Trần Khải quá vô sỉ!

...

"Quá nhiều kẻ ngốc..."

Lưu Hồng tiêu sái rời đi, không quên cảm khái một tiếng.

Không cần trả giá gì mà đã thu hoạch không nhỏ, điều này rất tốt.

Ta thích cuộc sống như vậy.

Còn về chuyện mất mặt... Nực cười, người thua là Lâm Diệu, không phải là mình, chính mình có gì mà phải mất mặt.

Bạch Phong nhất hệ mạnh như vậy, mình đến cao tầng tranh thủ thêm chút đồ tốt mới có thể dễ áp chế bọn hắn. Các ngươi phải cho thêm nhiều một chút, bằng không thì ta sẽ ép không được đám Bạch Phong đâu.

...

"Thắng rồi!"

Chờ đến khi tạm biệt xong các bạn học, không để bọn họ một mực đưa mình trở về, tìm một chỗ không người, Tô Vũ bỗng nhiên kích động hét lên!

Thắng rồi!

Quá sung sướng!

Hôm nay hắn quá sung sướng, không chỉ xả giận mà còn kiếm một món lời lớn.

"Ai bảo các ngươi khi dễ người, xem thường ta."

Tô Vũ tức giận căm phẫn, nhưng hắn cũng thấy có chút đáng tiếc, hắn lại tốn thêm một giọt Nguyên Khí dịch.

Vốn hắn không muốn chữa trị cho Trần Khải, bất quá hắn phải giữ vững hình tượng, Tô Vũ là người chất phác đàng hoàng, không bị dồn đến cực hạn há có thể làm ra loại chuyện vô tình này. Các ngươi nhìn đi, ta đả thương ngươi nhưng ta còn cứu người... Ta là người tốt a!

Còn việc đả thương Trần Khải, luận võ luận bàn thì thụ thương là lẽ thường, huống chi vẫn là Trần Khải tự chọn ước chiến với hắn trước, hắn cũng thừa cơ giải thích cho mọi người.

Miễn cho người khác hiểu lầm là do hắn chủ động tìm Trần Khải gây phiền toái, cố ý hại Trần Khải.

"Chẳng biết có để lại hậu hoạn gì không..."

"Dù sao lần này đắc tội với Lâm Diệu rồi, có khi còn đắc tội với cả Đại Hạ hiệp hội..."

Còn đối với Trần Khải, Tô Vũ không biết hắn ta sẽ nghĩ như thế nào, mà không quan trọng.

"Aiii, vừa rồi vì bảo trì phong độ nên không đòi điểm công huân ngay tại chỗ, y sẽ không quỵt nợ đấy chứ?"

Nghĩ đến đây, Tô Vũ bỗng nhiên có chút lo lắng.

Nếu lỡ như Trần Khải quỵt nợ thì mình phải làm sao bây giờ?

Còn nữa, Lâm Diệu nhận thua nhưng dù sao cũng là người khác nhận thua thay y, hai bên không chân chính giao thủ với nhau, cái tên này có khi nào cũng nuốt lời không?

"Có hơi lo lắng a... Còn cái tên Hạ Hổ Vưu đặt cược kia nữa, hẳn là kiếm lời rồi đi, cái tên này sẽ chia với ta sao?"

...

Mang theo đủ loại lo lắng, Tô Vũ bỗng nhiên không hưng phấn vì mới thắng cuộc nữa.

Mình đã phải bỏ ra một giọt tinh huyết, một giọt Nguyên Khí dịch.

Nếu bọn hắn đều quỵt nợ, vậy mình sẽ lỗ vốn.

Làm ăn mà lỗ vốn, Tô Vũ cảm giác mình nghèo như vậy sao có thể chịu nổi tổn thất thế kia!

...

Trung tâm nghiên cứu.

Hôm nay Bạch Phong không râu ria xồm xoàm, anh đổi một bộ quần áo mới, thoạt nhìn cũng có tinh thần hơn rất nhiều, còn có chút suất khí.

Chờ Tô Vũ trở về, Bạch Phong thấy dáng vẻ hắn lo lắng, khó chịu liền ngạc nhiên hỏi: "Thua à?"

"Không, ta thắng."

"Thắng rồi?"

Bạch Phong âm thầm oán hận, thắng mà sao cứ có cảm giác ngươi đã thua vậy?

Hôm nay anh căn bản không đi xem, cũng cảm thấy Tô Vũ không có khả năng thua.

Vẻ mặt Tô Vũ đưa đám nói: "Lão sư, ta không đòi điểm công huân ngay lúc ấy, hiện tại ta không biết bọn hắn có quỵt nợ hay không..."

Bạch Phong cạn lời!

Hóa ra là vì việc này!

Uổng công ta còn tưởng rằng tiểu tử nhà ngươi đã thua.

"Nghĩ gì thế!" Bạch Phong tức giận nói: "Trừ khi không muốn sống trong học phủ nữa, bằng không, thua thì phải trả tiền, ngươi thua cũng vậy, không trả... Không trả thì cứ chờ bị đuổi đi, thật cho rằng chúng ta là quả hồng mềm à?"

Tô Vũ thua thì cũng phải trả, nếu không thì cứ đợi xảy ra chuyện đi.

Trước đó anh đều đã nghĩ kỹ, nếu cái tên này thua vậy thì cứ đi tìm Ngô Nguyệt Hoa vậy, dĩ nhiên, không phải mình đi mà là Tô Vũ tự đi mượn!

Dứt lời, anh lại hỏi: "Thắng 300 điểm công huân à?"

"1300 a!" Tô Vũ trừng mắt nhìn, nhìn về phía Bạch Phong, ngươi không biết sao?

"..." Bạch Phong sửng sốt một chút!

Bao nhiêu cơ?

"1300 điểm công huân?"

"Đúng vậy!" Tô Vũ nhỏ giọng đáp: "Lâm Diệu 300 điểm, cái tên Trần Khải không phải cược với ta 1000 điểm công huân sao? Lão sư, ta chưa nói với ngươi à?"

"..." Bạch Phong ngây ngốc mất mấy giây, dừng một chút mới chậm rãi hỏi lại: "Ngươi... Hôm nay ngươi cũng đấu với Trần Khải hả?"

Kì quái!

Tiểu tử này trở về rất nhanh mà, chẳng lẽ hắn đã đánh hai trận?

Tỷ thí thế này có phải quá nhanh rồi không?

Trong nháy mắt đã kết thúc sao?

Lúc Tô Vũ đi ra ngoài thì anh biết, trước trước sau sau không đến 1 giờ, đi đường cũng cần thời gian, còn có thời gian chuẩn bị, thế mà đánh xong rồi?

Còn nữa... Trần Khải cược 1000 điểm công huân với ngươi thì ta không biết a!

Anh chỉ biết là hai người hình như có hẹn chiến, còn thật sự không biết bọn hắn cược cái gì.

Tiểu tử Tô Vũ đã kể đâu!

"1300 điểm công huân..."

Bạch Phong nghĩ tới đây, bỗng nhiên nghiêm mặt dặn dò: "Đợi chút nữa lão sư cùng đi đòi với ngươi, đồ hỗn trướng kia, thua cược thế mà không trả tiền, còn xứng làm học viên sao?"

"..."

Tô Vũ thầm oán trong lòng, ngươi có phải đã đánh chủ ý lên điểm của ta rồi không?

Vừa rồi còn không quá để ý, nghe xong 1300 điểm, tại sao ta cứ có cảm giác ánh mắt ngươi đều phát sáng nhỉ!

Bạch Phong nói tới nói lui, vẫn cấp tốc hỏi lại: "Ngươi thắng Trần Khải hả?"

"Vâng."

"Làm sao thắng?"

"Là..." Tô Vũ suy nghĩ một chút, tay vạch một cái, khoa tay múa chân rồi nói: "Một đao, ghim y ở trên mặt đất, ta liền thắng!"

"..."

Bạch Phong quyết định không nói nữa.

Đệ tử của Hồ Văn Thăng thật sự phế vật đến mức độ như vậy à?

Lại bị đồ đệ của mình nhẹ nhàng quăng một đao là gục?

Tiểu tử này...

"Ngươi dùng tinh huyết đúng không?"

"Vâng." Tô Vũ gật đầu, "Cái tên Lâm Diệu kia bịa đặt, nói ta hãm hại gã, ta tức không nhịn nổi nên tìm Trần Khải đơn đấu, bùng nổ toàn lực, một đao đánh bại y!"

Bạch Phong nghe mà nhức đầu.

Lâm Diệu bịa đặt hãm hại ngươi, vì sao người mà ngươi thắng không phải Lâm Diệu mà lại là Trần Khải?

Được rồi, không hỏi nữa!

Anh có chút hối hận, chính mình hẳn là nên đi xem một chút, hiện tại thì hay rồi rồi, hỏi tiểu tử này thì chỉ còn một đao.

Một đao đánh bại Trần Khải!

Chuyện này thật sự vượt qua sự tưởng tượng của Bạch Phong.

Trần Khải dù thế nào cũng là học viên gần với Bách Cường bảng, trước đó mặc dù khiêu chiến rồi bị bại bởi người trên Bách Cường bảng nhưng nếu y dám khiêu chiến thì vẫn là có vài phần thực lực.


Tô Vũ, hiện tại xem như tiến vào top 500 học viên rồi sao?


Phải biết, học viên trong học phủ nhiều không kể xiết!


Riêng người dưới 30 tuổi thì có hết mấy vạn.


Bạch Phong lại nhìn về phía Tô Vũ, hít sâu một hơi, bình tĩnh hơn mới hỏi: "Có phải ngươi dùng văn binh không?"

Advertisement
';
Advertisement