Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Vẻ mặt Trần Vĩnh vô cùng ảm đạm, đáp khẽ: "Có một số việc, phức tạp hơn so với ngươi tưởng tượng... Phủ trưởng đời thứ năm, sư tổ của chúng ta năm đó là người đứng đầu đa thần văn nhất hệ, là cường giả Sơn Hải siêu việt chân chính, vượt lên trên cả Sơn Hải cảnh!"

"Khi ông ấy còn tại thế, đa thần văn nhất hệ cũng phát triển đến giai đoạn đỉnh phong, hơn năm mươi năm trước, phủ trưởng đời thứ năm... sắp tấn cấp vô địch!"

Hít sâu một hơi, Trần Vĩnh hơi xúc động: "Vô địch... Đa thần văn nhất hệ không có cường giả vô địch! Mấy trăm năm trước những cường giả vô địch kia cũng không có ai thuộc đa thần văn nhất hệ, hệ của chúng ta xuất hiện thời gian mặc dù không muộn, nhưng ngay từ đầu hệ thống không hoàn thiện, không coi là dung hợp hệ chân chính."

"Vài vị cường giả đa thần văn nhất hệ trước đó phần lớn đều dừng bước tại Nhật Nguyệt cảnh..."

"Nhật Nguyệt?" Tô Vũ sửng sốt nhìn y.

Trần Vĩnh giải thích: "Đó chính là cảnh giới trên Sơn Hải, tục xưng là cường giả đỉnh cấp! Trên Sơn Hải còn có Nhật Nguyệt! Sau Nhật Nguyệt mới là Vĩnh Hằng! Vô địch là do chúng ta thường gọi, còn chính xác phải là Vĩnh Hằng, dĩ nhiên, mấy chuyện này cũng không quan trọng."

Tên của cảnh giới mà thôi, nói cho người khác nghe thì vô địch hay Vĩnh Hằng đều là như nhau.

Trần Vĩnh không nhiều lời ở vấn đề này, y tiếp tục chủ đề ban nãy: "Trước phủ trưởng đời thứ năm, cường giả đa thần văn nhất hệ chúng ta, lãnh tụ cũng chỉ có thể dừng bước tại Nhật Nguyệt, mãi đến phủ trưởng đời thứ năm quật khởi, đa thần văn nhất hệ mới suýt có khả năng xuất hiện cường giả vô địch!"

"Hơn năm mươi năm trước, phủ trưởng đời thứ năm chính là vì tấn cấp mà ngã xuống... Để bảo đảm cho ông có khả năng tấn cấp thành công, lúc ấy, rất nhiều cường giả đa thần văn nhất hệ đến hộ đạo, có cả Nhật Nguyệt và Sơn Hải..."

Trần Vĩnh thở dài rồi nói tiếp: "Phủ trưởng đời thứ năm đi theo công sát chi đạo, danh xưng là Nhật Nguyệt cảnh tối cường của năm đó! Một khi ông tấn cấp thành công, nhân tộc sẽ thêm một vị siêu cấp cường giả vô địch!"

"Kết quả... lại gặp phiền toái lớn, ngày đó Đại Hạ vương, Đại Chu vương, Đại Minh vương, Đại Thương vương... Nhiều vị vô địch cảnh đồng thời bị cường giả vạn tộc kiềm chế, năm ấy Chư Thiên chiến trường máu chảy thành sông vì ngăn cản phủ trưởng đời thứ năm tấn cấp. Hơn năm mươi năm trước, cường giả vô địch ngã xuống trên Chư Thiên chiến trường đều vượt qua con số ba người!"

Trần Vĩnh lại thở dài: "Đa thần văn nhất hệ phải chiến với hai vị vô địch, phủ trưởng đời thứ năm lấy mạng sống ra đánh đổi, tụ hợp cường giả của đa thần văn hệ, hiệp lực đánh chết một vị vô địch, cuối cùng không thể trở về, chết tại Chư Thiên chiến trường. Những cường giả khác cũng gặp phải thương vong thảm trọng."

"Đại Hạ vương đánh lui kẻ địch, nhưng khi cứu viện tới thì đã không còn kịp rồi..."

Tô Vũ nuốt một ngụm nước bọt, "Đánh chết vô địch?"

"Đúng!" Trần Vĩnh gật đầu, "Đánh chết vô địch!"

"Phủ trưởng đời thứ năm mạnh như vậy, dù cho khi ấy tổn thất nặng nề, sau này vì sao lại thảm như vậy?"

Trần Vĩnh cười khổ: "Kỳ thật ngay từ đầu cũng không thảm thế đâu, phủ trưởng đời thứ năm ngã xuống, chúng ta tổn thất nặng nề, nhưng ít nhiều gì vẫn còn nội tình cốt lõi. Kết quả... một đời thiên tài nối nghiệp của thời điểm ấy tất cả đều xảy ra chuyện, việc này nói đến cũng là hết sức thổn thức... Ta không muốn nói nhiều, bây giờ nói tới cũng không có ý nghĩa."

"Còn chuyện lưu lại một vài cường giả đa thần văn nhất hệ khác thì kỳ thật vẫn có..." Trần Vĩnh giải thích: "Đa thần văn nhất hệ kỳ thật chủ yếu bắt nguồn từ Đại Hạ phủ, thế nhưng sau này truyền thừa tiếp, ở các nơi đều có, chủ lực tại Đại Hạ Văn Minh học phủ, còn các học phủ khác cũng có một số cường giả đa thần văn nhất hệ, kể cả trong quân cũng có."

"Bất quá trong quân thông thường sẽ không xen vào những thứ này, bọn hắn không quan tâm chia phe phái."

"Mà một số cường giả của học phủ khác từ sau lần kia, địa vị của hệ đa thần văn đại giảm, bọn họ hiện tại cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, cộng thêm cường giả của Đại Hạ Văn Minh học phủ bên này ngã xuống hầu như không còn, cho nên..."

Tô Vũ đã phần nào hiểu được, nhưng vẫn còn có một vài vấn đề không rõ.

Suy nghĩ một chút, Tô Vũ quyết định hỏi thẳng: "Nếu chúng ta đã từng rực rỡ thì cũng chứng minh đa thần văn nhất hệ là mạnh mẽ, thậm chí có hi vọng tấn cấp vô địch, phủ trưởng đời thứ năm còn đánh chết một vị vô địch, ấn theo lý thuyết, không phải nên được dốc lòng giúp đỡ sao? Vì sao học phủ lại..."

Trần Vĩnh hơi lộ ra vẻ lúng túng: "Nói như thế nào đây... Năm mươi năm trước, thế hệ trên chúng ta hoàn toàn đã đắc tội những người khác... Năm đó một đám người theo đa thần văn hao phí vô số tài nguyên, vạn tộc nguyên bản nhiều vô số kể, Nguyên Khí dịch, tinh huyết cũng dùng không hạn chế, hoàn toàn nghiền ép không gian sinh tồn của những hệ khác..."

Trần Vĩnh nói chuyện vẫn xem như công bằng, y kể rõ cho Tô Vũ hiểu: "Tiêu hao quá nhiều tài nguyên, bao gồm cả việc phủ trưởng đời thứ năm vì tấn cấp cũng tiêu hao hàng loạt cốt lõi của học phủ. Học phủ lúc ấy kỳ thật gần như đã sắp cạn kiệt, dù như thế thì vẫn còn vô số học viên muốn đi theo hệ đa thần văn... Nếu là lúc này, phủ trưởng đời thứ năm thành công, mấy người sư bá cũng đều tấn cấp, vậy dĩ nhiên không còn gì phải nói."

"Nhưng mà... họ đều thất bại!"

Trần Vĩnh tiếc hận khôn nguôi: "Không phải một người thất bại, mà là tất cả đều thất bại! Học phủ lúc sau đã không thể chịu đựng được nữa, tràn ngập nguy hiểm, lúc này, Vạn phủ trưởng đứng dậy, tiếp nhận vị trí phủ trưởng đời thứ sáu, đuổi đám sư bá đi, một lần nữa phân chia tài nguyên, khi đó đa thần văn nhất hệ cũng chưa tận diệt."

Trần Vĩnh lại nói: "Sau này, những hệ khác quật khởi, học phủ phát hiện bồi dưỡng một vị Sơn Hải cảnh của các hệ khác cần tài nguyên chỉ bằng một phần ba chúng ta, thậm chí là một phần năm! Ở thời kỳ đó, chúng ta tiêu hao lớn như vậy, lại không có cách nào mang đến lợi ích tương ứng cho học phủ, cho nên dần dần bị cắt giảm tài nguyên..."

Nghe y nói đến đây, Bạch Phong buồn bã chen vào: "Chuyện năm xưa kỳ thật có thể lý giải, dù sao khi đó học phủ tổn thất nặng nề, cộng thêm việc đám người sư bá thất bại, khiến cho người ta ôm lòng sợ hãi, không ít thiên tài đều nhát gan không dám tiến vào đa thần văn nhất hệ nữa."

"Cho nên, khi đó mấy vị sư bá đều không có phản kháng, đều chấp nhận phương án của học phủ, bởi vì... bọn họ đích xác đã tạo ra mối nguy, tạo ra phiền toái cho học phủ, kém chút đã làm hại học phủ không thể truyền thừa tiếp."

"Nhưng sau này, học phủ lại thay đổi, lúc này... chuyện mới có biến đổi!"

Bạch Phong cười nhạo: "Học phủ chậm trễ bên ta là vì họ phát hiện họ có nhiều Sơn Hải cảnh, thậm chí còn nhiều hơn năm đó, đồng dạng tài nguyên mà nuôi dưỡng càng nhiều Sơn Hải, thế thì vì sao nhất định phải bồi dưỡng đa thần văn nhất hệ? Cho nên... Chúng ta liền càng ngày càng thảm!"


Trần Vĩnh nói khẽ: "Cũng không cần nói như vậy, chủ yếu cũng liên quan tới chính chúng ta, không mang đến lợi ích tương ứng, nếu ngươi tiêu hao tài nguyên quá nhiều tự nhiên sẽ xâm chiếm tài nguyên của những người khác."


Y nhìn về phía Tô Vũ, nhẹ giọng giải thích: "Đừng quá hận thù người nào, kỳ thật có một số việc có thể lý giải, dù sao hệ của chúng ta cường giả ít, thu hoạch cho học phủ quá ít, rất nhiều tài nguyên trong học phủ đều là những vị Các lão lấy được tại Chư Thiên chiến trường. Ngươi không đưa ra quá nhiều, mà muốn đạt được càng nhiều thì nhất định sẽ bị người ta gây khó dễ."


Bạch Phong thì lại không đồng ý: "Đúng thế, nhưng trên thực tế, chúng ta cũng không có hy vọng xa vời đòi về tay quá nhiều mà. Đại Hạ phủ có cấp phát, Cầu Tác cảnh cũng có cấp phát, chẳng lẽ đều là của bọn hắn? Chúng ta cũng có phần chứ? Tài nguyên mà chúng ta tu luyện có bao nhiêu là đến từ những học phủ khác? Đều là do chính chúng ta dùng điểm công huân để đổi lấy mà!"


"Kể cả trung tâm nghiên cứu của sư phụ thì đa số tài nguyên đều là tự sư phụ lấy được, một phần nhỏ là do học phủ cấp phát, nhưng chúng ta cũng cung cấp cho học phủ một chút thành quả nghiên cứu với giá trị liên thành còn gì."

Advertisement
';
Advertisement