Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Làm một nhân viên chăn nuôi, Tô Vũ cảm thấy thích thú vô cùng.

Còn về vấn đề nguy hiểm... Đám yêu thú đó còn bị giam giữ nên Tô Vũ thật sự cũng không quá lo lắng, giam giữ đã nhiều năm như vậy, nếu mấy tên kia có thể chạy thì đã sớm chạy rồi.

Đương nhiên, Tô Vũ không dám làm bừa, hắn sợ sẽ thật sự xảy ra chuyện.

Đêm nay, Tô Vũ tiếp tục hành trình tu luyện ma quỷ của bản thân.

...

Ngày mùng 5 tháng 9, Tô Vũ tiếp tục bắt đầu chương trình học của chính mình.

Thần Văn học viện.

Trung cấp ban.

Tô Vũ sẽ giao lại vị trí lớp trưởng, kỳ thật cũng không có gì nhiều để mà bàn giao, chuyển thời khóa biểu của các học viên cho người kế vị là được.

Lớp trưởng mới là Vương Vân, tháng trước đã kiểm tra đứng thứ hai.

Trước khi Tô Vũ đi học thì hắn tới tiến hành bàn giao.

Nghe thấy Tô Vũ muốn tới Cao cấp ban, không ít người đều tỏ vẻ tiếc nuối.

Mặc dù đã sớm biết Tô Vũ muốn tới ban Cao cấp nhưng hiện tại Tô Vũ đi thật rồi thì mọi người vẫn còn có chút không quen.

Tô Vũ thấy mọi người không nỡ thì cười ha hả: "Không có chuyện gì mà, mục tiêu của mọi người đều là Cao cấp ban, không ai muốn ở lại Trung cấp ban cả một đời đúng không? Ta đợi các ngươi ở Cao cấp ban, hi vọng tháng sau liền có thể gặp các bạn học một lần nữa!"

"Một tháng vừa qua ta rất vui vẻ, cũng cảm ơn mọi người đã trợ giúp và ủng hộ ta!"

Tô Vũ nói lời cảm ơn, nhìn về phía mọi người, thở dài rồi nói tiếp: "Mọi người tới học phủ mục đích cũng là vì tu luyện, vì để mạnh lên! Trung cấp ban rất tốt, ta hết sức ưa thích, không khí cũng rất tuyệt... Nhưng mà ta vẫn hi vọng mọi người có thể khẩn trương thêm một chút!"

Tô Vũ nói cực kỳ thành khẩn: "Trung cấp ban khẳng định không khẩn trương như ban Cao cấp, thế nhưng ta hi vọng mọi người có thể dùng tư thái học viên của ban Cao cấp để vượt qua kiếp sống ngắn ngủi trong ban Trung cấp này! Hi vọng rất nhanh thôi chúng ta có thể trở thành bạn học tại Cao cấp ban!"

"Lớp trưởng, hay là ngươi lưu lại đi, bằng không thì chúng ta sẽ nhớ ngươi..."

Có nữ sinh cười hì hì hô to một tiếng, Tô Vũ cũng cười chất phác: "Ta cũng sẽ nhớ mọi người, bất quá tất cả mọi người đều ở cùng một học viện, chúng ta có đôi khi cũng có thể gặp lại."

Trong lòng hắn thì thầm nghĩ, nữ nhân đều là chướng ngại vật, cô nương này lại muốn giữ hắn lại, đúng là chướng ngại vật trên con đường tu luyện của hắn!

...

Trò chuyện tào lao vài câu với các bạn học xong, Tô Vũ thu thập đồ đạc rồi đi đến ban Cao cấp.

Hai lớp đều nằm cùng một tòa nhà dạy học.

Bất quá, hai bên lại tiếp xúc không nhiều.

Không ở chung một tầng nên học viên ban Cao cấp cũng rất ít khi đến bên này.

"Khởi đầu mới..."

Tô Vũ thì thầm một câu, có chút chờ mong nho nhỏ.

Cao cấp ban - đây mới là nơi hắn nên tới.

Thiên tài nhiều, yêu nghiệt nhiều, áp lực lớn.

Nơi đây mới thật sự thích hợp với hắn!

Giả Danh Chấn, Hạ Thiền, Vạn Minh Trạch, Hồ Thu Sinh...

Chỉ tính riêng tân sinh năm nay mà đã có nhiều người đáng để bản thân đuổi theo, huống chi ở bên ban Cao cấp này, nghe nói có đôi khi còn có thể học cùng tiết với một vài thiên tài yêu nghiệt các khóa trước.

Tô Vũ thật sự rất chờ mong, Trung cấp ban thật sự là không có áp lực chút nào.

Không có ai là dưỡng tính, Thiên Quân cũng không có luôn.

Chỗ như vậy ở mấy ngày thì vẫn được, ở lâu, Tô Vũ cũng sợ mình sẽ bị hao mòn ý chí chiến đấu.

Hắn muốn làm cường giả!

Từ ngày đầu tiên vào học phủ, hắn đã đặt mục tiêu ổn định ở trên Bách Cường bảng rồi.

...

Ban Cao cấp.

Năm 350 theo lịch An Bình, năm nay học viên ở Cao cấp ban của Thần Văn học viện không ít, lên tới gần trăm người.

Cơ hồ đều là thiên tài thượng đẳng!

Dùng đánh giá yêu nghiệt vào học phủ tổng cộng có 8 người, trong đó 6 người thuộc về Thần Văn học viện, một người tới Ý chí học viện, một người thì vào Thần phù học viện.

Hồ Thu Sinh, Hạ Thiền, Trịnh Vân Huy, Vạn Minh Trạch, Triệu Thế Kỳ, Trịnh Hoành, 6 vị này đều là yêu nghiệt, tin đồn Thần Văn học viện bao trùm ba phần tư thiên tài của học phủ hiển nhiên không phải là chuyện thổi phồng lên.

Trong ngày thường, khi ban Cao cấp có tiết thì các học viên chưa hẳn đều sẽ đến.

Nhưng mà hôm nay, trong phòng học lại có đầy người.

Bầu không khí rất quạnh quẽ!

Một đám người kiêu ngạo ngồi vào cùng một chỗ, ngươi không tìm ta nói chuyện, ta cũng lười nói chuyện với ngươi.

Bầu không khí thậm chí có chút đè nén.

Đám Giả Danh Chấn cũng có mặt, giờ phút này Giả Danh Chấn cảm thấy hơi hối hận, âm thầm truyền âm: "Nhanh thả tiểu mập mạp Hạ gia ra đi, cậu ta ở đây thì còn náo nhiệt một chút, không có cậu ta quá nhàm chán!"

"Thả hắn ra hả?"

"Không thả ra thì giữ lại làm gì?"

Mấy người truyền âm thảo luận, tiểu mập mạp không có mặt, không đủ náo nhiệt gì hết a.

Dù có nhốt thêm mấy ngày cũng vô dụng, Hạ Hầu gia sẽ không chi tiền, đừng ôm hy vọng làm gì.

Giả Danh Chấn cực kỳ nhàm chán, chợt nhìn thấy một người, ánh mắt ông sáng rực lên, mở miệng cười nói: "Lâm Diệu, ngươi cũng tới à? Có phải vì biết hôm nay Tô Vũ đến nên cố ý tới hoan nghênh hắn?"

"..."

Bên cạnh, Lâm Diệu cô đơn đơn mà ngồi xuống, nghe vậy thì nhìn về phía Giả Danh Chấn, trong mắt có chút kiêng kị, vẻ mặt thì lại hơi mềm lại một thoáng, một lát sau gã mới khôi phục bình tĩnh: "Đúng, ta tới chờ Tô Vũ!"

Giả Danh Chấn nghe vậy liền sững sờ.

Trong mắt Lâm Diệu lập lòe hào quang, "Ta thua, dù cho không giao thủ thì ta cũng đã thua! Bất quá thế thì có làm sao? Dù cho cường giả vô địch, lúc còn trẻ cũng sẽ từng thua trận!"

"Nhất thời thắng cũng không có nghĩa là mãi mãi sẽ thắng!"

"Hôm nay Tô Vũ mạnh hơn ta, hôm sau... Ai có thể khẳng định hắn vẫn sẽ mạnh hơn ta?"

Lâm Diệu càng nói lại càng kích động: "Ở thời đại này, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra! Hôm nay ta tới chờ Tô Vũ, không phải tới để nhận thua, mà là tới nói với chính mình, trên đầu của ta còn có mục tiêu siêu việt đang đứng đó!"

"..."

Giả Danh Chấn nhìn Lâm Diệu một chút rồi lại nhìn lại vài vị lão bằng hữu của mình, truyền âm hỏi: "Tiểu tử này hôm nay uống lộn thuốc à?"

Có người tủm tỉm cười, đáp: "Hiếm thấy vô cùng, tiểu tử Lưu Hồng kia nổi danh là có thể đem chết nói thành sống, Lâm Diệu đại khái bị gã tẩy não rồi, quen là ổn thôi."

Giả Danh Chấn im lặng.

Ông lại nhìn Lâm Diệu, có chút dở khóc dở cười, cũng tốt, trước đó còn cảm thấy cái tên này sắp hỏng mất, không nghĩ tới bây giờ tinh thần vô cùng phấn chấn, một bộ muốn làm một vố lớn, ông cũng thoáng thấy tò mò, cái tên này về sau rốt cuộc là sẽ mạnh hơn hay là càng phế hơn?

Dù trong lòng nghĩ như vậy, Giả Danh Chấn vẫn cười ha hả nói: "Có lý, bất quá mục tiêu trên đầu ngươi hơi nhiều! Lớp học cộng thêm Tô Vũ sẽ là 98 người, ngoại trừ ngươi ra thì còn 97 người, mục tiêu trên đầu ngươi đại khái là khoảng hai ba mươi người, đừng sợ, thế vẫn tốt!"

"..."

Tâm tình kích động của Lâm Diệu chợt khựng lại, trừng mắt liếc Giả Danh Chấn một cái, suýt tí thì nổi nóng.

Đúng lúc gã đang bừng bừng phấn chấn thì cái tên kia thế mà lại đến đả kích!

Khốn nạn!

Nếu không phải là vì kiêng kị thực lực của đối phương, hôm nay gã đã cho cái tên họ Giả ấy đẹp mặt.

Trêu chọc xong Lâm Diệu, Giả Danh Chấn vừa nhìn về phía Ngô Lam vừa cười ha hả: "Ngô Lam, đối thủ cũ Tô Vũ của ngươi tới rồi, ngươi sắp không được rồi a, ta cảm giác bây giờ người ta hoàn toàn không xem ngươi trở thành đối thủ rồi!"

Ngô Lam nghiêng đầu nhìn lại một cái, giống như suy nghĩ cái gì, một lát sau mới nghểnh đầu lạnh lùng đáp: "Ta đã xem tư liệu của ngươi, năm nay đã 20, lớn hơn ta hai tuổi! Tầm thường, hai năm sau, ta sẽ còn mạnh hơn nhiều so với ngươi, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta!"

"..."

Giả Danh Chấn khựng lại, sắc mặt cứng đờ.

Lúc trước vì để cho thực lực mấy người bọn họ tăng lên hợp tình hợp lý một chút, tuổi của bọn họ chính xác là lớn hơn so với những học viên này một hai tuổi.

Nếu chỉ 18 tuổi thì có vẻ không đáng tin cậy.

Nhưng mà hiện tại... Ông lại bị người ta khinh bỉ, nha đầu này mắng ông là đồ tầm thường?

"Phụt..."

Lớp học mơ hồ có tiếng cười truyền đến.

Vài vị Các lão cũng âm thầm bật cười, ngươi nhất định cứ muốn đi trêu chọc nha đầu kia, không biết nàng mắt cao hơn đầu sao?

Ngươi cũng chỉ là lão thiên tài 20 tuổi, nàng có thể để mắt đến ngươi à?

Lần này bị khinh bỉ rồi đi!

Ngô Lam lại không quan tâm tới người khác, lần nữa chân thành nói: "Hai năm sau, ta nhất định còn mạnh hơn ngươi nhiều lắm, cho nên... Giả Danh Chấn, mặc dù bây giờ ngươi rất mạnh, nhưng ngươi không có tư cách trào phúng ta, ngươi không xứng!"


"..."


Tức chết người!


Giả Danh Chấn đen mặt, không phản ứng tới nàng nữa.


Xú nha đầu này nếu không phải vì bà cô của ngươi thì lão tử đã đánh bay ngươi bằng một bàn tay!

Advertisement
';
Advertisement