Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

"Bình thường ư?"

Hoàng lão rất muốn chụp chết hắn, ngươi gọi thế này là bình thường thôi?

Ngươi sao có thể coi thế này là bình thường được?

Có chút vô lực, Hoàng lão ho nhẹ một tiếng: "Trạng thái này của ngươi quá rõ ràng, người ta vừa nhìn liền biết ngươi đột phá không ít, ta giúp ngươi che giấu một thoáng, đừng khách khí!"

Dứt lời, trong mắt ông liền bùng nổ thần quang!

Ý chí lực như một cái lồng phủ lên trên người Tô Vũ, phong tỏa nguyên khí lan tràn của hắn!

Tô Vũ trừng mắt nhìn, nhất thời không kịp phản ứng, bất quá vẫn nói lời cảm tạ: "Cám ơn lão sư!"

"Đừng khách khí!" Hoàng lão cũng cười, cười có chút đắc ý.

Ta giúp ngươi che lấp cảnh giới, có hiểu không?

Thuận tiện... Thật sự chỉ là thuận tiện thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta, ta rất tò mò tiểu tử ngươi cuối cùng đã mở ra bao nhiêu khiếu.

Tô Vũ nhìn đối phương mà bất giác thấy rung mình, cảm giác không quá thoải mái, lão đầu này... cười thật là bỉ ổi.

Hắn không ở lại lâu, Hoàng lão giúp hắn phong tỏa nguyên khí lan tràn xong,Tô Vũ cũng cảm thấy rất tốt, bằng không thì trên đường bị người khác thấy được sẽ không hay.

Hắn rời đi.

Chờ hắn đi khuất rồi, Hoàng lão bỗng nhiên vỗ bàn một cái!

"Ầm!"

"Má nó!"

"..."

Nhiếp lão nhìn sang, có chút ngây người, ngươi đang làm gì thế?

"61 khiếu huyệt!" Hoàng lão nuốt một ngụm nước bọt, lão nhịn không được mà chấn động!

"Bao nhiêu cơ?"

"61 cái!" Hoàng lão kích động nói: "Trước khi tiểu tử này tiến vào nhiều nhất cũng chỉ mở ra 40 khiếu huyệt, đó là nhiều nhất! Cách lần trước hắn mở 36 khiếu không có mấy ngày, ta cứ xem như hai ngày hắn lại mở ra một cái thì tối đa lắm cũng chỉ là 40 cái mà thôi, tiểu tử này... thế mà lại khai khiếu trên 20 cái!"

"Ầm!"

Nhiếp lão một cước đá hỏng quầy tiếp đón, bất động thanh sắc thu hồi chân, bình tĩnh nói: "Cũng không tệ."

"Cút đi, giả vờ giả vịt cái gì!" Hoàng lão mắng: "Ngươi bảo một người một lần mở ra 20 khiếu huyệt chỉ là cũng không tệ? Là con của ngươi có khả năng này hay là cha ngươi có khả năng này?"

"Ngươi mắng ta à?"

Ánh mắt Nhiếp lão tràn đầy nguy hiểm!

"Không phải mắng!" Hoàng lão không thừa nhận, rất nhanh lại nói: "Thật đó, tiểu tử này không bình thường! Ta ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, ngươi có ngửi thấy không?"

"Dĩ nhiên ngửi được!" Nhiếp lão cũng không so đo, chỉ thản nhiên đáp: "Mùi tinh huyết Phá Sơn ngưu, hình như là Vạn Thạch cảnh, không ít đâu! Hắn vừa tới kỳ thật ta liền cảm ứng được, tiểu tử này là có chuẩn bị đầy đủ mà đến! Hắn đang không ngừng thôn phệ tinh huyết để tu luyện!"

"Thiên Quân thôn phệ tinh huyết Vạn Thạch cảnh sao?" Hoàng lão rung động cực kỳ: "Thế này mà cũng được à? Thân thể tiểu tử này gánh vác được hả? Không đúng, hắn đã làm được rồi! Không chỉ gánh vác được mà tiểu tử này còn thôn phệ rất nhiều, mùi máu nồng đậm thế kia là thân thể biến dị hay là huyết mạch truyền thừa, hay là do thần văn ảnh hưởng nhỉ?"

Nhiếp lão lắc đầu, chuyện này thì không dễ phán đoán.

Trừ khi Tô Vũ tự nói ra, bằng không ai biết được tình huống như thế nào.

Ngược lại Tô Vũ khẳng định đã thôn phệ rất nhiều tinh huyết để tu luyện!

Rất nhiều, ít nhất phải mấy chục giọt tinh huyết Vạn Thạch.

"Thiên Quân ngũ trọng..." Hoàng lão cũng không nói thêm cái gì, chỉ là có chút cảm khái: "Thiên Quân ngũ trọng! Ngươi nói võ kỹ của hắn có thể bắt kịp không?"

"Hẳn là không có vấn đề gì lớn." Nhiếp lão hồ nghi nói: "Ở trên người hắn... ta cảm ứng được không ít ý chí chi văn tồn tại! Trong đó một bản... giống như là do Sơn Hải cảnh viết!"

Nói xong, lão không xác định lắm mà nói: "Có vẻ giống...《 Phá Thiên Sát 》do Sơn Hải cảnh viết, cái loại cảm giác này rất quen thuộc, đúng vậy, hẳn là《 Phá Thiên Sát 》."

"Hồng Đàm viết à?"

"Không quá giống, không phải khí thế của Hồng Đàm, huống chi bây giờ Hồng Đàm cũng không có mặt trong học phủ."

Hai vị lão nhân liếc nhìn nhau, bỗng nhiên chợt nhớ tới một sự kiện, nghe nói, lần trước có người mất đi một bản ý chí chi văn!

Không phải là trùng hợp thế chứ, bị tiểu tử này nhặt được à?

"Nước quá sâu a!"

Hoàng lão cảm khái một tiếng, không nhiều lời thêm nữa.

Hổ nước này quả thật có chút sâu.

Đồ mà đơn thần văn nhất hệ rơi mất lại lọt vào tay Tô Vũ.

Cơ duyên, trùng hợp?

Hay là.. Có người an bài?

...

Cùng một thời gian.

Dưỡng Tính viên, khu hạng nhất.

Bịch một tiếng, cái bàn bị đập vang!

Trịnh Vân Huy trừng mắt mắng: "Ngươi lặp lại lần nữa,《 Phá Thiên Sát 》của ta bị kẻ nào cầm đi?"

Lưu Hạ tức giận quát: "Ngươi nổi giận với ta làm cái gì! Cũng không phải ta lấy mà, ta vô tình nghe được ca của ta nói, lần trước Tô Vũ và Trần Khải giao thủ, bùng nổ sát cơ có chút khác biệt, đó không phải là Phá Thiên Sát đơn giản mà có chút ý vị do Sơn Hải truyền thừa..."

Trịnh Vân Huy trừng mắt, hồi tưởng kĩ lại một chút, ngày đó gã cũng có mặt tại hiện trường.

Giờ phút này hồi tưởng lại, nghĩ đến sát cơ làm người ta sợ hãi kia, Trịnh Vân Huy nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói như vậy, rất có thể chính là bản của ta? Tên hỗn đản này... Không đúng, lão tử là mua ở chỗ ca của ngươi, hắn phải bồi thường cho ta!"

Lưu Hạ khịt mũi coi thường, "Ở chợ đen sớm đã có quy tắc ngầm, một khi học phủ càn quét, hàng hóa mất đi, hai bên đều không truy cứu! Ngươi bị mất đó là do ngươi không may, hiện tại ta có thể nói cho ngươi, thứ này khả năng nằm trong tay Tô Vũ là đã đủ tốt với ngươi lắm rồi!"

Dứt lời, Lưu Hạ đứng dậy, "Dù sao ta cũng đã nói cho ngươi biết, ngươi tự nghĩ biện pháp đi! Đúng rồi, phải cầm về kịp thời, muộn quá thì ý chí lực tiêu tán, vật kia cũng chỉ là đồ bỏ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!"

Trịnh Vân Huy hừ một tiếng, mắng: "Ít dùng chiêu này! Lưu Hạ, ngươi muốn giật dây ta kết thù với Tô Vũ ư?"

Lưu Hạ khinh miệt đáp: "Giật dây ngươi? Cần thiết sao? Ta chẳng qua là nhìn thấy hắn thì khó chịu nên mới công khai nói cho ngươi, cho ngươi đi kết thù với hắn, ta giật dây ngươi lúc nào? Ta rõ ràng là đến để nói cho ngươi biết, mau đi mà gây chuyện, thế mà gọi là giật dây?"

"..."

Trịnh Vân Huy muốn mắng người!

Đệch!

Người của Văn Minh học phủ thật đê tiện!

Làm chuyện xấu mà làm rất đường hoàng, như thể chuyện quang minh chính đại, chuyện đương nhiên!

Gã còn tưởng rằng Lưu Hạ muốn giải thích, nào biết được cái tên này không chỉ không biện giải mà còn rất thẳng thắn nói rằng quả thật y muốn khiến gã đi tìm Tô Vũ gây phiền toái!

Lưu Hạ đứng dậy rời đi, vừa đi vừa nói: "1500 điểm công huân đấy, dù Trịnh gia nhà ngươi có tiền thì cũng không thể phí phạm như vậy! Mà đôi khi có tiền cũng chưa chắc mua được ý chí chi văn Sơn Hải cảnh!"

"Cút!"

Trịnh Vân Huy mắng một câu!

Lưu Hạ quay đầu nhìn về phía gã, cười, "Rất ngông cuồng, ta thích! Trịnh Vân Huy, sớm tiến vào Bách Cường bảng đi, ta sẽ đánh cho ông nội ngươi cũng chẳng nhận ra ngươi, ngươi... dám hung hăng càn quấy với ta?"

Vẻ mặt Trịnh Vân Huy biến thành màu đen!

Mẹ nó, đồ tâm thần!

Gã luôn cảm thấy người trong Văn Minh học phủ đều không bình thường!

Giả Danh Chấn, Hạ Thiền, Vạn Minh Trạch, Hồ Thu Sinh trong lớp cũng thế...

Dù sao thoạt nhìn thì không có một ai là bình thường!

Dù cho là cái tên Tô Vũ kia hay là Hạ Hổ Vưu... Tóm lại, gã tới Văn Minh học phủ phát hiện người nơi này đều không bình thường chút nào, ai cũng giống như kẻ trốn ra từ bệnh việc tâm thần, khó trách ông nội luôn nói, Văn Minh học phủ là căn cứ của kẻ điên.

Một đám người điên!

Lưu Hạ này cũng thế, ngươi không phải muốn ta tìm Tô Vũ gây phiền toái sao?

Tại sao lại uy hiếp ta nữa?

Trịnh Vân Huy thấy quá mệt mỏi, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, sau một khắc, gã thấp giọng nói: "Cút mau! Mẹ nó, chờ lão tử vào Bách Cường bảng rồi lại đến hung hăng càn quấy! Cùng lắm thì lão tử nhận thua, rời khỏi Bách Cường bảng, ngươi có thể làm khó dễ được ta chắc? Đệch, giả trang cái quái gì!"

"..."

Lưu Hạ hơi khựng bước lại.

Trịnh Vân Huy tức giận nói: "Còn chưa cút đi! Dám lấy Bách Cường bảng ra uy hiếp ta! Làm gì hả, ta tiến vào rồi lại ra, ta lại tiến vào rồi lại ra... Ngươi có thể làm gì?"

"Ngày mà lão tử tiến vào, ngươi khiêu chiến lão tử, lão tử liền nhận thua, ngươi lại có thể làm được gì?"

"Một tên học sinh lâu năm như ngươi lại so đo với tân sinh như ta, ra dáng gì chứ!"

"Chờ thân thể lão tử đến Vạn Thạch sẽ đập chết thứ đồ chơi nhà ngươi!"


"..."


Lưu Hạ đột nhiên cảm giác mình vừa đánh vào một bị bông, hoàn toàn không làm gì được gã, rất nhanh bèn cắn răng nghiến lợi quay người rời đi!


Được rồi, xem như ngươi lợi hại!


Cái tên này cũng quá không biết xấu hổ, y có thể làm được gì chứ?

Advertisement
';
Advertisement