Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Lưu Hồng cũng không thèm để ý tới lời nhận xét của Ngô Kỳ, chỉ cười nhạt đáp: "Sớm mấy năm? Đúng là rất thú vị, bất quá bây giờ cũng không muộn, con đường tu luyện người sau vượt qua người trước nhiều vô số kể. Ngươi và ta chẳng qua vẫn chỉ là Đằng Không, mặt trên còn có Lăng Vân, Sơn Hải... Ai biết hắn có thể vượt qua hay không?"

"Ngươi rất xem trọng hắn?" Ngô Kỳ ngạc nhiên nhìn gã.

Lưu Hồng người này, mặt ngoài nhìn không ra cái gì, ưa thích cười, thoạt nhìn trông rất ngông cuồng, rất ngốc nghếch.

Trong học phủ có không ít người cho rằng Lưu Hồng rất ngu xuẩn.

Cùng Bạch Phong đấu đến mấy năm, thua nhiều thắng ít.

Dĩ nhiên, người sáng suốt đều biết, gã có thể chống đỡ trước mặt Bạch Phong mấy năm qua, rõ ràng cũng không dễ dàng gì.

Nhưng riêng Ngô Kỳ thì biết rõ, Lưu Hồng là kẻ lòng dạ sâu không thấy đáy, vả lại tính tình còn vô cùng ngạo khí.

Gã chướng mắt kẻ này, chướng mắt kẻ kia, chân chính có thể khiến Lưu Hồng xem trọng chẳng có mấy người.

Bao gồm cả chính mình... Ở trong mắt Lưu Hồng, đại khái cũng là một người bằng hữu có thực lực không tệ, IQ không tồi mà thôi.

Có vài người là kiêu ngạo ngay ngoài mặt, cũng có vài kẻ là kiêu ngạo từ trong xương cốt!

Người sau chính là Lưu Hồng.

Lưu Hồng cười nhạt, đáp: "Không tính là rất xem trọng, hiện tại Tô Vũ vẫn còn non, cứ quan sát thêm đã, đến Đằng Không lại nói!"

"Đằng Không?" Ngô Kỳ nói khẽ: "Sự tình của Đại Chu phủ hẳn là ngươi đã biết? Hắn có thể thuận lợi đi đến Đằng Không sao?"

"Có nghe nói qua một chút, nhưng ta không quá quan tâm." Lưu Hồng bình tĩnh đáp: "Trừ phi Đơn thần văn nhất hệ sản sinh ra được một vị Vô Địch, bằng không Đa thần văn hệ liền sẽ không triệt để bị diệt truyền thừa! Một viên thần văn trấn tứ phương? Quá ít! Đa thần văn nhất hệ tốt xấu gì cũng từng có một vị Nhật Nguyệt chiến Vô Địch là ví dụ thực tế nhất. Tên kia mới là Đằng Không mà thôi, đợi đến Nhật Nguyệt, y vẫn có thể vẫn như cũ, vô địch bốn phương hay sao?"

Ngô Kỳ gật đầu, cười nói: "Vô địch bốn phương? Nếu y tới đây, được rồi, ta sắp đột phá Lăng Vân, bằng không ta ngược lại thật ra muốn cho tiểu gia hỏa kia biết, cái gì gọi là bi kịch!"

Vô địch tứ phương?

Đã hỏi qua Ngô Kỳ nàng chưa?

Ngay cả Hạ Ngọc Văn nàng còn chẳng phục, huống chi là một kẻ đến từ Đại Chu phủ.

Bạch Phong chính là thiên tài của Đa thần văn nhất hệ, nhưng nàng cũng chưa từng cho rằng chính mình kém hơn so với Bạch Phong.

...

Ở dưới đài.

Tô Vũ rút được số 12, sẽ ra sân ở vị trí thứ sáu.

Loại trừ mấy người đã rút lui xong thì một vòng này sẽ còn tổng cộng 20 trận đấu.

Một trận đấu, kéo dài thì mất ba đến năm phút, ngắn thì chỉ cần vài giây đồng hồ là đã giải quyết xong.

Vốn dĩ Tô Vũ không bận tâm lắm đến tràng diện trước mắt, dù sao thì cũng không nhìn ra cái gì, nhưng bỗng dưng, lực chú ý của hắn bị hút về một phía.

Hạ Hổ Vưu!

Cái tên kia âm thầm tiến nhập vòng thứ ba, giờ phút này đến lượt cậu ta ra sân.

Tô Vũ nhìn một chút, hắn không biết đối thủ của Hạ Hổ Vưu là ai, xem ra không phải là người của Thần Văn học viện. Thấy vậy hắn liền thấp giọng hỏi Hồ Tông Kỳ vẫn còn chưa đi: "Người sắp đấu với Hạ Hổ Vưu là ai thế?"

"Học viên Thượng trung của bên Ý chí học viện."

Tô Vũ khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ, nhìn thoáng qua Hạ Hổ Vưu còn đang cười ha hả vui vẻ lên đài.

"Tào Huy, ngươi là người của Ý chí học viện, bàn về tu luyện thần văn thì làm sao bằng ta, ngươi có muốn nhận thua luôn hay không?" Hạ Hổ Vưu cũng không vội tranh tài, mà là mở miệng thương lượng với đối phương: "Ngươi nhận thua thì ta sẽ cho ngươi 3 điểm công huân, có được không?"

"..."

Kẻ được gọi là Tào Huy im lặng quét mắt nhìn cậu một cái, mà ở trên khán đài, một vị nghiên cứu viên nghe vậy liền quát lớn: "Hạ Hổ Vưu, lo tập trung tranh tài đi, hồ ngôn loạn ngữ cái gì!"

Hạ Hổ Vưu vội cười xòa đáp: "Được rồi, được rồi, ta sẽ không làm sinh ý! Nhưng mà thực lực của ta rất mạnh, tối thiểu ta cũng sẽ vào được đến top 10. Tào Huy, xin lỗi, quay đầu tìm ta mua thiên tài địa bảo, ta sẽ giảm 5% cho ngươi."

"..."

Vẻ mặt Tào Huy cứng đờ, nhịn không được thấp giọng mắng: "Điên à, ta không có ý định mua bán gì với ngươi hết."

"À, thật có lỗi, thật có lỗi.” Hạ Hổ Vưu vội vàng thì thầm: "Đúng vậy, là ta nói sai rồi. Lần sau ngươi mua ta sẽ giảm giá 10% cho ngươi, coi như ta nhận lỗi, được không?"

Tào Huy triệt để im lặng, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.

Được rồi, cũng tốt, giảm giá 10%... Ta đã nhớ kỹ.

Tên mập mạp chết bầm, lần sau tìm ngươi, ngươi mà không giảm 10% cho ta, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.

Hai người bọn họ cấp tốc bắt đầu giao thủ, Tô Vũ nhìn mà không khỏi hoài nghi, có phải hai người bọn họ đã âm thầm lén giao dịch gì với nhau rồi hay không...

...

Mà giờ khắc này, mấy người Giả Danh Chấn đang cảm thấy nhức đầu không thôi.

"Sinh ý ở chợ đen của Lưu Hồng gần nhất cũng không được, số định mức đều bị tiểu tử này chiếm! Tiểu tử này trơn trượt vô cùng, học phủ tra xét mấy lần đều không tra được, có mấy lần kém chút bắt được thì đều để cậu ta chạy thoát. Lần trước chúng ta hố Lưu Hồng một lần, ngược lại để tiểu tử Hạ gia chiếm tiện nghi."

"Hừm, đúng vậy, khôn ngoan láu cá y hệt như Hạ hầu gia." Một vị Các lão khác mắng nhỏ một câu, lại nói tiếp: "Bất quá tiểu tử Hạ gia làm ăn đều là nhằm vào một đám người đặc thù, các ngươi có để ý điểm đó không?"

Đúng vậy! Hạ Hổ Vưu làm ăn, cũng không phải là với ai cũng làm.

Điểm này thì vài vị Các lão cũng đã chú ý tới.

Tỉ như mấy người Tô Vũ, Trịnh Vân Huy đều là mục tiêu của Hạ Hổ Vưu. Tào Huy kia cũng không ngoại lệ, hắn có thể tiến vào vòng ba thì nói rõ bản thân cũng là thiên tài, thực lực không yếu, cho nên mới được Hạ Hổ Vưu nhìn trúng.

Những người khác... Không nói chính họ có thể mua được hay không, dù có mua được thì chưa chắc Hạ Hổ Vưu đã nhận giao dịch cùng.

Giả Danh Chấn gật đầu, "Một khi Hạ phủ chủ xuất quan, chỉ e là đã có hy vọng tiến vào Vĩnh Hằng, sẽ không lưu lại Đại Hạ phủ mấy năm."

"Hắn có thể tiếp nhận sao? Hạ Ngọc Văn tiến vào Lăng Vân..."

"Khó nói!" Giả Danh Chấn nhìn thoáng qua Hạ Hổ Vưu, một lát sau mới lên tiếng: "Tiểu tử này... Thực lực khó mà nói, còn về chuyện làm Phủ chủ, mặc dù thực lực là rất trọng yếu, nhưng yếu tố khác cũng quan trọng không kém, thực lực thì dần dần phát triển lên cũng không muộn, then chốt vẫn là phải có cái nhìn đại cục cũng như có thể phục chúng hay không."

Hạ Ngọc Văn mạnh thì mạnh, nhưng những yếu tố khác đều rất tầm thường.

Hiện tại thực lực của y tuy rằng đủ để đè ép đám người Bạch Phong, Hồ Văn Thăng xuống, nhưng có thể đè ép không có nghĩa là áp đảo.


Vả lại Bạch Phong, Ngô Kỳ, Lưu Hồng, Hồ Văn Thăng... những người này có người nào là phục y?


Đương nhiên, đây cũng không phải là việc then chốt, mấu chốt là tính cách của Hạ Ngọc Văn có chút cực đoan, bằng không lúc trước y cũng không đem những học viên xếp từ đệ nhị đến đệ thập của Bách Cường bảng ra ngược đi ngược lại bọn họ mấy lần.


Chức vị Phủ chủ đương nhiên phải do cường giả đảm nhiệm, nhưng cường giả lại chưa hẳn nhất định có thể làm Phủ chủ.


"Hạ Ngọc Văn ăn không được thua thiệt, trong mắt ta, tính cách của y cũng có đôi phần tương tự với Hạ phủ chủ, thế nhưng thực lực hiện tại thì chưa đủ, trừ phi y cũng có thể có thực lực như Hạ phủ chủ, đủ sức trấn áp hết thảy, bằng không, dựa vào tính cách của Hạ Ngọc Văn thì thật sự không thích hợp để đảm nhiệm trọng trách này.”

Advertisement
';
Advertisement