Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Khu lôi đài.

Lưu Hồng truyền âm cho Chu Minh Nhân: "Viện trưởng, cái tên này rất khó đối phó, hắn dụ học viên chuyển cơ hội cho những đệ tử đại gia tộc, cuối cùng khiến con em đại gia tộc tới tìm chúng ta phiền toái..."

"Đại bộ phận học viên đều chọn tới nghe khóa, nhưng chỉ sợ có một bộ phận sẽ không."

Giờ phút này Chu Minh Nhân cũng đã bình tĩnh lại, ông lên tiếng: "Học viên nguyện ý tới nghe khóa có thể giải tán! Nghiên cứu viên lên lớp sẽ giảng kiến giải độc môn thuộc về mình, nhiều thứ không phải vài điểm công huân có thể so sánh được! Nếu nguyện ý chờ đợi, vậy cứ chờ ta viết ý chí chi văn đi."

Ông nhìn về phía học viên, trong học viên có không ít người lưỡng lự, khi đối diện với ánh mắt ông, bọn họ lại có chút sợ hãi.

Sau đó một vài học viên không nhiều lời, lựa chọn rời đi.

Vốn là có mấy ngàn người, thoáng cái đã hơn nghìn người đi mất, hơn nữa nhìn thấy người khác đi rồi, một vài người vốn muốn ở lại sau khi suy nghĩ một chút cũng vội vàng rời đi.

Có lợi là được!

Thấy đủ thì dừng!

Giằng co thêm có khi lại không được gì, hơn nữa còn bị các cường giả nhớ kỹ, khi đó mới phiền toái.

Người đông thế mạnh, ít người, vậy không còn lợi thế nữa.

Dù sao hôm nay cũng đã kiếm lời rồi!

Tô Vũ thật lợi hại!

Giờ khắc này, không ít người đều cảm khái, lần này Tô Vũ có thể bẫy toàn bộ Đơn thần văn nhất hệ, tất cả nghiên cứu viên đều phải mở khóa miễn phí một lần, dù chỉ là một lần, nhưng vài người chưa chắc đã vui vẻ.

Một nhóm người đi rồi, Tô Vũ không cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không thấy có gì không ổn.

Thấy đủ thì dừng là chuyện tốt, muốn ở lại thì phải có bối cảnh, không có bối cảnh thì có thể tìm cách bán cơ hội ấy, không bối cảnh không thực lực, không đi thì ở lại làm gì?

Có thể nghe giảng miễn phí và có cơ hội quan sát ý chí chi văn đã là không tệ.

Nhưng những người vừa đi kỳ thật không quan trọng.

Đám người có chỗ dựa mới là nhân tố khiến Chu Minh Nhân cần đau đầu, cũng không biết ông phải bỏ ra cái giá lớn bao nhiêu mới có thể thuyết phục những người này.

Khuyên lui một nhóm lớn học viên, vài vị Các lão Đơn thần văn nhất hệ nhẹ nhàng thở ra.

Vẫn may!

Trước đó mấy ngàn học viên lít nha lít nhít, bọn họ nhìn thôi cũng đau đầu, hiện tại hơn nửa số người đã đi rồi, đây là chuyện tốt.

Lưu Hồng vẫn có chút tác dụng!

Lưu Hồng thấy thế, cười nói: "Những bạn học khác có vẻ là muốn ý chí chi văn! Các bạn học phải suy nghĩ kỹ càng, không được giao dịch! Cho mượn 《 Thiên Quân quyết 》, 《 Khai Nguyên quyết 》 đều được, chỉ khi nào có giao dịch xảy ra, học phủ có hệ thống giám sát sẽ phát hiện! Đến lúc đó mà bị bắt, lấy giỏ trúc múc nước công dã tràng, không chỉ không thu hoạch được gì, còn có thể bị trừng phạt, đừng trách ta không nhắc nhở mọi người!"

Nghe lời này, một vài học viên do dự một chút, rồi cũng nhanh chóng rời đi.

Lời này rất có lý!

Học phủ có hệ thống giám sát, một khi giao dịch điểm công huân, rất dễ bị phát hiện, đến lúc đó sẽ không thu hoạch được gì.

Người càng ngày càng ít!

Tô Vũ cũng không thèm để ý, Lưu Hồng biết ăn nói thì cứ tiếp tục đi, có bản lĩnh thì ngài làm cho tất cả mọi người từ bỏ ý chí chi văn đi.

Giờ phút này Lưu Hồng cũng đau đầu.

Vẫn còn năm sáu trăm người không đi!

Không phải học sinh Sơn Hải cảnh thì là học sinh Lăng Vân, không phải người liên quan đến Trấn Ma quân, Long Võ vệ thì cũng là hậu duệ của đại nhân vật hoặc đại gia tộc.

Những người này mới là khó dây dưa!

Cơ hội nghe giảng bài một lần không đuổi được bọn họ.

Người ta muốn ý chí chi văn Sơn Hải đỉnh phong, giá trị trên ngàn điểm công huân, thậm chí là mấy ngàn, muốn dùng cơ hội nghe giảng bài lừa gạt người ta ư, nằm mơ đi!

Tô Vũ nở nụ cười.

Những người này mới là then chốt!

Dù không cần trả giá mấy ngàn bản, vậy vài trăm người này các ngươi giải quyết thế nào?

Không cho sao?

Vậy thì Đơn thần văn nhất hệ chờ đối địch với toàn bộ đại gia tộc Đại Hạ phủ đi, nói đối địch thì hơi quá, tối thiểu thì những gia tộc này sẽ không có ấn tượng tốt gì đối với Chu Minh Nhân.

Chắc chắn trong lòng phải mắng ông ta vài câu!

Nếu đến thời khắc mấu chốt, có lẽ sẽ có người cho ông ta một đao.

Tô Vũ lười quản bọn họ nghĩ thế nào, hắn cất cao giọng nói: "Ta hỏi lại, các ngài có giữ lời hứa ban thưởng một bản ý chí chi văn cho người đánh bại ta không? Nếu có thì tiếp tục, không thì thôi, quên đi, giờ có thể lật lọng, sau này trở mặt cũng là thường!"

"..."

Có thưởng không?

Nói nhảm!

Đương nhiên là không!

Nhưng lúc này rõ ràng là Tô Vũ muốn đả kích khiến Đơn thần văn nhất hệ tự mình triệt tiêu chỉ lệnh này, một nhiệm vụ khó xử Tô Vũ truyền ra, Tô Vũ không sao cả, mà bọn họ suýt nữa đã rớt xuống hố.

Lưu Hồng cười nói: "Trước đây là để khích lệ mọi người tiến bộ, cũng là để khiến Tô Vũ ngươi tiến bộ, các ngươi thật là, cứ thích làm loạn thôi, làm trái dự tính ban đầu của chúng ta, sau này không có chuyện này nữa đâu!"

"Ngài quyết định được sao?"

Tô Vũ nhìn gã, kỳ quái hỏi: "Ngài là mạch chủ Đơn thần văn hệ ư? Hay viện trưởng? Phủ trưởng? Lưu lão sư, không phải ta xem thường ngài, nhưng một vị trợ giáo như ngài có tư cách thay thế Đơn thần văn hệ mở miệng sao? Mệnh lệnh của phủ trưởng mà ngài có thể tùy ý xóa bỏ ư? Ngài đại diện cho phủ trưởng ư? Hay đại diện cho viện trưởng? Hay là, Trịnh Các lão xảy ra chuyện, nên ngài sắp tiếp nhận chức vị mạch chủ?"

Tô Vũ chấn động, hắn vội hô lên: "Lưu mạch chủ, chúc mừng!"

"..."

Lưu Hồng suýt thì muốn lao lên giết chết hắn!

Mạch chủ cái đại gia ngươi!

Gã muốn làm mạch chủ bao giờ?

Tô Vũ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười tủm tỉm hỏi: "Lưu mạch chủ, ngài lên chức không phải là nhờ chuyện lần trước đấy chứ? Chẳng lẽ các ngài thiệt hại 4 vạn điểm công huân vẫn tính là công lao ư?"

Mấy người Chu Minh Nhân nhíu mày, lời này là có ý gì?

Nếu trước đó Tô Vũ nói lời này, mấy người sẽ coi như hắn đang đánh rắm, Tô Vũ không có tư cách mở miệng trước mặt bọn họ.

Mà hiện tại... người nào xem thường tiểu tử kia thì chính là đồ ngu.

4 vạn điểm công huân...

Có ý tứ gì?

Bọn họ không thiệt hại 4 vạn điểm công huân, gần đây một lần chi tiêu lớn duy nhất là dùng 10 vạn điểm công huân mua tư liệu.

Thứ đó đúng là từ Tô Vũ bên kia lưu truyền tới.

Vẻ mặt mấy người hơi khác thường liếc nhìn Lưu Hồng.

Trước đây, bọn họ không hoài nghi Lưu Hồng, nhưng hiện tại, Tô Vũ có ý gì?

Lưu Hồng thầm mắng, 4 vạn đại gia ngươi!

Cái tên Tô Vũ này, vò đã mẻ không sợ rơi nữa à?

Dù sao lần này cũng đắc tội rồi, hắn không quan tâm chuyện lúc trước bị người ta biết nữa, đến tình trạng như vậy rồi thì chẳng cần giấu diếm, sau ngày hôm nay, đám người Chu Minh Nhân có thể tiếp tục chung sống hoà bình cùng Tô Vũ mới là lạ!

"Tô Vũ, đừng nói hươu nói vượn..."

Tô Vũ cười ha hả đáp: "Ta nói cái gì? Ta chẳng nói gì hết! Tất cả chuyện không phù hợp quy củ, ta sẽ không làm! À mà, ta có thể tiến bộ nhanh như vậy, lên đến Thiên Quân cửu trọng, thật sự phải cảm tạ sự trợ giúp của các ngài! Đa tạ!"

Tô Vũ nhảy xuống lôi đài, cười nói: "Ta còn có việc, xin phép đi trước! Gần đây đang bận nghiên cứu, làm gì có thời giờ luận bàn luận võ! Đúng rồi, phiền mọi người truyền tin tức giúp ta, trung tâm nghiên cứu Văn Đàm chúng ta đã suy luận ra công pháp《 Phệ Hồn quyết 》, khiến nguyên khí biến dị, có thể ăn mòn, đốt cháy tổn thương ý chí lực, sắp tới sẽ công khai đấu giá, bán đứt một lần duy nhất!"


"Đây là công pháp thân thể Chiến Giả đạo, không phải ý chí lực võ kỹ, cũng không phải kỹ năng thiên phú, mọi người nhớ cho kĩ! Trên chiến trường Chư Thiên dùng thứ này để đối phó với Văn Minh sư địch quân sẽ có tác dụng cực lớn!"


"Chúng ta hoan nghênh Đại Hạ phủ, thậm chí là người đại phủ khác tới tham dự!"


"Chúng ta hi vọng công pháp này được truyền thừa, có thể khiến thực lực toàn bộ nhân tộc đều tăng lên một đoạn dài!"


"Tiếp đó, ta hi vọng đa thần văn nhất hệ, trung tâm nghiên cứu Văn Đàm chúng ta có thể trở thành trung tâm Nhân cảnh, là nơi tập trung sự chú ý, ai đó phải suy nghĩ kỹ, nếu lúc này gây phiền toái cho chúng ta, cẩn thận bị Chiến giả trong thiên hạ đánh chết!"

Advertisement
';
Advertisement