Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Cùng lúc đó.

Bên trong bí cảnh.

Tô Vũ lấy ra văn binh, một đao bổ ra, đao mang thoáng hiện, cảm giác so với trước càng thêm cường đại, xung quanh lưỡi đao có hàn quang lấp lánh.

"Cũng được, mặc dù không cường đại lắm, thế nhưng đặc tính vẫn không tệ!"

Tô Vũ gật gật đầu, thần văn thứ sáu mà hắn phác họa vẫn xem như thuận lợi.

Chỉ là thần văn hơi yếu!

Không sao, cùng lắm thì hắn dùng chùy ngày ngày nện mấy lần, uẩn dưỡng nhiều hơn một chút.

Tô Vũ không thí nghiệm đặc tính nữa, hắn ngồi xếp bằng tiếp tục mở ra khiếu huyệt.

Lần này, hắn chuẩn bị mở ra khiếu huyệt Phệ Hồn quyết.

Nếu có năng lực ăn mòn, đốt cháy ý chí lực thì đòn sát thủ của hắn sẽ càng nhiều, cộng thêm mấy thần văn thì sẽ càng lợi hại, khiêu chiến học viên ở ba mươi vị trí đầu hẳn là vẫn có niềm tin.

"Lão sư bảo ta đừng dính vào chúng... Ta không dính vào thì làm sao kiếm tiền, làm sao mạnh lên, trưởng thành trong phong ba thì tốc độ mới càng nhanh!"

Còn về nguy hiểm, ở trong học phủ nguy hiểm đã bị hạ xuống mức yếu nhất.

Lúc này nếu hắn không dám liều một phen, ra khỏi học phủ, chẳng phải là càng không dám nữa?

Tô Vũ nhắm mắt, từng khiếu huyệt sáng lên.

Tu luyện!

Trong đầu, chùy nhỏ bắt đầu hoạt động, nện vào biển ý chí, ngay từ đầu còn không đau đớn gì nhưng rất nhanh, khi ý chí lực bị đè nén, loại cảm giác đau nhức kia bèn xuất hiện!

Đầu hắn đau như muốn nứt ra!

Mỗi một chùy đều giống như nện vào trên trái tim, mỗi một lần Tô Vũ đều cảm giác mình sắp nổ tung!

Kèm với chùy nện, ý chí lực cũng đang dần uẩn dưỡng chùy nhỏ.

Đây chính là một môn công sát kỹ để củng cố ý chí lực!

Chùy càng mạnh càng lợi hại, một ngày nào đó nó sẽ có khả năng nện vỡ ý chí lực của Sơn Hải cảnh, vậy liền trâu bò rồi!

....

Chùy nện vào ý chí lực, đè nén, tinh lọc.

Vốn ý chí lực với độ chứa đầy 70%, thời gian dần qua lại có phần rút lại, thế nhưng Tô Vũ không cảm thấy ý chí lực của hắn trở nên yếu đi, mà là càng ngày càng cứng cỏi.

Tiếp nhận 6 thần văn cũng không có áp lực gì, ngược lại so với trước càng nhẹ nhõm hơn một ít.

Khiếu huyệt mà《 Phệ Hồn quyết 》cần cũng đang khởi động, từng khiếu huyệt lần lượt được mở ra.

《 Phệ Hồn quyết 》vốn chỉ cần mở ra 36 khiếu huyệt, Tô Vũ đã khai khiếu quá nhiều, độ trùng hợp cực cao.

Giờ phút này, hắn chỉ cần mở ra thêm 15 khiếu huyệt nữa là được.

100 giọt tinh huyết Phá Sơn ngưu Vạn Thạch hậu kỳ, hai giọt liền có thể khiến một khiếu huyệt mở ra.

Tốc độ rất nhanh!

Trong chớp mắt, hắn đã khai khiếu 15 cái.

Đến tận đây, Tô Vũ đã mở ra tất thảy 168 khiếu huyệt.

36 cái thuộc về《 Phệ Hồn quyết 》liên kết thành công, sau một khắc, nguyên khí phát sinh chút biến hóa, trước đó ôn hoà nhưng trong chớp mắt giống như bị thiêu đốt!

Phần nguyên khí bị thiêu đốt này, Tô Vũ dùng ý chí lực dẫn dắt một thoáng, trong nháy mắt nó dựa vào ý chí lực bên ngoài, tạo thành một ngọn lửa màu đen.

Đốt cháy, ăn mòn!

Đây chính là《 Phệ Hồn quyết 》!

36 khiếu huyệt tiêu hao nguyên khí sạch sẽ, thế nhưng Tô Vũ cũng không thèm để ý.

Suy nghĩ một chút, hắn tế văn binh ra.

Ý chí lực bám vào trên văn binh, cũng nhiều thêm một ngọn lửa đen mà những người khác không thấy được.

"《 Phệ Hồn quyết 》!"

Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, thế mà không làm bị thương ý chí của mình, thứ này vẫn có thể nhận ra địch ta sao?

Nguyên khí của mình sẽ không thiêu cháy ý chí của chính mình chứ?

Suy nghĩ một chút, Tô Vũ vẫn quyết định thử thêm, vừa rồi hắn có dùng ý thức khống chế.

Giờ phút này, Tô Vũ khống chế khiếu huyệt, biến nguyên khí hóa thành ngọn lửa màu đen khẽ đưa nó về hướng ý chí của mình gần thêm một chút.

"A!"

Một tiếng hét đau đớn vang lên.

Tô Vũ ôm đầu kêu thảm một tiếng, hắn không phải người chưa từng chịu đau đớn, càng không phải người chưa từng nếm thống khổ.

Nhưng mà giờ phút này, hắn vẫn cảm nhận được đau đớn mãnh liệt!

Đau nhức vô cùng!

Giống như bị ngọn lửa thiêu hủy đầu óc!

"Cái này..."

Tô Vũ thoáng rung động, thú này so với lần trước mình vận dụng tinh huyết hình như càng thêm cường đại.

"Chẳng lẽ có liên quan tới nguyên khí của ta ư?"

Hắn khai khiếu nhiều, nguyên khí tinh khiết, chất lượng cao hơn một chút, đây không phải thứ mà năng lượng tinh huyết có thể so sánh được.

Đồng dạng là Thiên Quân, 36 khiếu huyệt nguyên khí của hắn biến dị toàn bộ, không kém hơn Thiên Quân cửu trọng cảnh thông thường bao nhiêu.

Giờ phút này toàn bộ đã hóa thành ngọn lửa màu đen, uy lực càng mạnh!

Thiêu cháy một thoáng, Tô Vũ cảm thấy đau đớn còn hơn lần bị giết trong mộng, thậm chí đều hiệu quả hơn trước đó bị Triệu Lập dùng chùy nện.

"Đau quá!"

Tô Vũ còn mang sợ hãi, nếu là người nào bị đốt thì thật sự còn có tâm tư để chiến đấu sao?

Hít sâu một hơi, Tô Vũ lại thử một cái, bên ngoài chùy nhỏ giăng đầy một tầng lửa màu đen.

Một cái búa chùy hiện ra!

Chùy này có hư có thực.

Trong lúc vô hình, một cái búa chùy phóng ra ngoài, nguyên khí không có gợn sóng quá lớn, bất quá ý chí lực của Tô Vũ tiêu hao cũng không nhỏ.

"Không biết nếu đối phó những người khác thì hiệu quả như thế nào?"

Vậy đây cũng là đòn sát thủ!

Thiêu cháy ý chí lực của đối phương, tiếp cận trong nháy mắt, một kích Phá Sơn Hải, một chân đại khái liền có thể đá chết đối phương!

"Ta đã mở ra 168 khiếu huyệt, nguyên khí thâm hậu đến dọa người, thế nhưng 168 khiếu huyệt cũng không hình thành một hệ thống hoàn hảo, trừ phi ngày nào đó hết thảy khiếu huyệt hợp nhất!"

Hết thảy khiếu huyệt hợp nhất, đây chỉ sợ là việc mà Sơn Hải cảnh mới nắm giữ.

Dựa theo sư bá nói, Sơn Hải mới có thể hợp khiếu.

Tinh huyết Phá Sơn ngưu còn chưa dùng hết, giờ phút này Tô Vũ đang suy nghĩ xem liệu hắn nên mở ra khiếu huyệt tầng thứ hai của《 Thời Gian 》hay là mở ra khiếu huyệt khác?

Tỉ như《 Tịnh Nguyên quyết 》, miễn cho mỗi lần đều phải dùng tinh huyết Minh Quang điểu để rửa sạch khiếu huyệt.

"Ta có học được tầng thứ hai của《 Thời Gian 》thì cũng chưa chắc có thể dùng được, vẫn là khai khiếu《 Tịnh Nguyên quyết 》trước, miễn cho mỗi lần đều phải dùng tinh huyết, mà lại còn khai khiếu không nhiều."

Nó cũng là công pháp 36 khiếu huyệt, độ trùng hợp rất cao.

Chỉ cần mở thêm 12 khiếu huyệt mà thôi.

Một khi mở ra thành công, Tô Vũ liền có thể mở tất cả 180 khiếu huyệt.

Tô Vũ cũng phát hiện, khi hắn khai khiếu càng nhiều, độ trọng hợp càng cao, công pháp sau này cần khai khiếu với số lượng sẽ trở nên rất ít, tỉ như《 Tịnh Nguyên quyết 》, bây giờ chỉ cần khai khiếu 12 cái là được, bởi vì hắn đã sớm có 24 cái khiếu huyệt trùng lặp rồi.

Trong lòng hắn một lần nữa bay lên một ý niệm trong đầu, cơ thể con người rốt cuộc có bao nhiêu khiếu huyệt cần mở ra?

Nếu toàn bộ đều mở ra hết rồi, cuối cùng liệu có thể hình thành khiếu huyệt quy nhất hay không?

...

Ngay tại lúc Tô Vũ đang tập trung tu luyện.

Thời gian từng giờ trôi qua.

Ở khu vực gần đại thành, sau núi trung học số 18 của Đại Hạ phủ.

Một phần mộ lẻ loi trơ trọi nằm lặng lẽ dưới chân núi, có vẻ hơi hoang vu cô tịch.

Đứng trước mộ phần, Liễu Văn Ngạn không có quá nhiều bi thương, chỉ là cảm thấy phần nào ảm đạm và chua xót.

Trương Nhược Lăng, năm đó người này kiêu ngạo tới mức kêu gào muốn giẫm lên Sơn Hải, đánh tan Nhật Nguyệt, đặt chân tới vô địch.

Bây giờ ông lại dùng thực lực dưỡng tính mai táng tại nơi này, nếu không phải lần này Chu Minh Nhân nói muốn đào mộ thì còn có mấy người nhớ tới ông?

"Nhược Lăng... an nghỉ đi!"

Cảm khái một tiếng, Liễu Văn Ngạn đổ xuống một chén rượu. Chín năm trước, ta không thể đến tiễn ngươi, hi vọng ngươi sẽ bỏ qua cho, đám người chúng ta cũng không cần quá để ý những thứ này.

Liễu Văn Ngạn đã ở lại đây mấy giờ, điều nên đều nói cả rồi.


Giờ phút này, bốn phía đều có một chút ý chí lực tuôn ra.


Liễu Văn Ngạn nhìn về phía bốn phương, chậm rãi nói: "Người đều đã chết, còn muốn làm như thế sao? Người nào mà chẳng có ngày sẽ chết? Nếu Nhược Lăng tự nguyện lưu lại thần văn thì cũng thôi đi, nếu hắn không lưu lại thì sẽ bị đào mộ sao? Chư vị, để tay lên ngực tự hỏi xem, một khi các ngươi chết rồi, có người cảm thấy xương cốt của các ngươi có khả năng chế tạo binh khí, máu tươi có thể ngưng tụ tinh huyết, vậy có phải là cũng đào bới mộ phần của các vị lên?"


"Giết người bất quá chỉ là đầu chạm đất, cho dù là Vạn Tộc giáo, chết cũng là hết, chẳng lẽ ngay cả thi thể của chúng cũng muốn ăn hay sao?"


Liễu Văn Ngạn nói khẽ: "Chúng ta đã có mấy chục năm không xen vào chuyện gì, hà cớ gì phải ép buộc chúng ta?"

Advertisement
';
Advertisement