Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

"Tô sư đệ!"

"Sư đệ, vài ngày không thấy, bế quan à?"

"..."

Trên đường đi, Tô Vũ gặp một vài đồng học, không ít người lên tiếng ân cần thăm hỏi.

Tô Vũ cười đáp lại từng người.

Truyền âm phù trên người hắn chấn động một cái, Tô Vũ cũng không lấy ra xem mà tiếp tục đi về hướng trung tâm nghiên cứu.

Đi vài bước, đằng trước lại xuất hiện một người, gã cười hỏi: "Tô Vũ, mấy ngày không lên lớp sao cũng không thấy ngươi xin nghỉ?"

Tô Vũ híp mắt, vui vẻ trả lời: "Lưu lão sư, ngài thật là nhàn hạ! Sao ở đâu cũng đều có thể gặp được ngài vậy?"

Lưu Hồng phe phẩy cái quạt trong tay, "Không nhàn, gần đây ta bận việc lắm! Tranh tài đoạt danh ngạch còn cần ta tới chủ trì, quá bận rộn, cũng là vừa vặn gặp Tô đồng học thôi. Tô Vũ, ngươi muốn ghi danh sao? Báo danh thì trực tiếp nói với ta, ta báo cho ngươi, miễn cho ngươi lại phải đi một chuyến nữa."

"Không làm phiền lão sư, tự ta đi báo danh là được!"

Tô Vũ cười đáp lại, cũng không nói thêm gì nữa.

Lưu Hồng cười khẽ, nhỏ giọng bảo: "Sớm tấn cấp Đằng Không đi, Đằng Không mới thật sự là khởi đầu, ở lại mãi dưỡng tính không chán sao?"

"Yên tâm, sẽ sớm thôi!" Tô Vũ thản nhiên đáp.

"Vậy thì tốt, đúng rồi, cháu trai của Đan Thiên Hạo đã đuổi đến Đại Hạ phủ rồi, lão sư của ngươi đã phế đi, thật là đáng tiếc. Tên kia đến Đại Hạ phủ cũng không biết có thể khiêu chiến ta hay không, ta thực sự lo lắng a. Ngô Kỳ, Hồ Văn Thăng đều chỉ thiếu chút nữa liền tấn cấp, ta còn là Đằng Không, rất sợ hãi..."

Tô Vũ phì cười, "Lưu lão sư chiến lực vô song mà còn sợ một tên mao đầu tiểu tử sao?"

Lưu Hồng không cho là đúng, "Nhưng... Người ta là kẻ đối đầu của các ngươi, lại không phải là của ta, Tô Vũ, hay là ngươi tiếp chiến thử xem?"

"Lão sư đánh giá cao ta rồi, ta mới chỉ dưỡng tính, hà tất phải đi chịu chết."

"Đáng tiếc!"

Lưu Hồng cười một tiếng, vừa đi vừa nói: "Quên nói, quy tắc lần tranh tài này, ta chuẩn bị thay đổi một chút cho thú vị!"

Tô Vũ nghiêng đầu nhìn về phía gã.

Lưu Hồng cũng không thèm để ý, vẫn tiếp tục vừa đi vừa nói: "Vì để cho tranh tài càng thêm kích thích, càng có vui thú, ta đã nghĩ sẽ tổ chức tiến hành 5 người đoàn đội chiến, như thế thì một tổ chiến thắng cuối cùng cũng sẽ thành chiến thắng chung cuộc, độc chiếm 5 danh ngạch! Như vậy có phải là chơi rất vui không? Có phải để cho kẻ yếu cũng có cơ hội lật bàn không? Có phải càng thêm nhiều chuyện bất ngờ không?"

Lưu Hồng cười ha hả: "Miễn cho người nào đó quá mạnh, danh ngạch liền nhất định là của hắn! Không, ta không chơi như vậy, ta nhất định phải để 5 người đoàn chiến. Ta còn muốn chơi lớn hơn một chút, đó là ghép ngẫu nhiên 5 người một đội, nói thí dụ như để ngươi cùng đám Địch Phong tạo thành một đội, thú vị không?"

"..."

Tô Vũ quay đầu nhìn gã, ánh mắt phát lạnh.

Lưu Hồng cười vui vẻ: "Dĩ nhiên, Địch Phong chẳng qua là nêu ví dụ thôi, hiện tại hắn không có cách nào tiến vào bí cảnh, thế nhưng người của Đơn thần văn nhất hệ không thiếu, các ngươi lại không có người. Tô Vũ, ngươi nói xem trận đấu này thú vị không?"

Lưu Hồng cảm khái: "Thật sự là rất thú vị, mang theo kẻ địch của mình một đường giết tới, thắng được danh ngạch, chơi thật vui nha!"

"..."

Tô Vũ nhíu mày, cái tên này đến cùng là muốn làm gì?

Lưu Hồng cười nói tiếp: "Ta xếp Dương Sa, Lưu Hạ, Lâm Diệu cho ngươi nhé, thắng là cầm được mấy cái danh ngạch, ngươi cảm thấy thế nào?"

Ánh mắt Tô Vũ rét run!

Hỗn đản kia!

Lưu Hồng vẫn là dáng vẻ hí hửng: "Thú vị chứ? Thắng, ta chia tiền, thua, ta cũng không tổn thất cái gì, dù sao mấy tên đó đơn độc dự thi cũng lấy không được danh ngạch! Thuận tiện nói cho những người khác, ta cố ý kéo chân sau của ngươi... Chậc chậc, thật là hạnh phúc a!"

"..."

Đệt!

Tô Vũ thầm mắng chửi người!

Vì cái gì con người có thể vô sỉ đến thế?

Đúng vậy, nếu Lưu Hồng xếp mấy tên đó cho mình, trong mắt Đơn thần văn nhất hệ thì đó là trắng trợn hố người, hố Tô Vũ, bảo đảm Tô Vũ trăm phần trăm sẽ không cầm được danh ngạch!

Một người mang theo 4 phế vật, còn là phế vật của kẻ địch... Cái này... Còn đánh cái quái gì?

Mà nếu như Tô Vũ vẫn thắng thì không ai sẽ cảm thấy Lưu Hồng không được, mà chỉ sẽ cảm thấy những đối thủ, mẹ nó, quá rác rưởi!

Tương đương với Tô Vũ một người đánh chín người, các ngươi đều thua, không phải phế vật thì là cái gì!

Tô Vũ hậm hực, quyết định hỏi thẳng: "Lưu lão sư muốn làm gì?"

"Không muốn làm gì hết!" Lưu Hồng cười giả lả: "Chúng ta là kẻ địch mà, đối phó ngươi không phải việc nên làm sao? Thế nhưng... Kỳ thật là ta đang tạo cơ hội cho ngươi đấy!"

Tô Vũ nhíu mày.

"Ngươi nghĩ xem, đồng đội của ngươi yếu như vậy, tùy thời đều sẽ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, ngươi vì cứu đồng đội mà ra tay tàn nhẫn một chút, ác một chút thì cũng rất bình thường! Sẽ không ai nói gì ngươi hết, ngươi mang theo 4 tên phế vật, ra tay tàn nhẫn thì không nên à? Nhưng nếu là một mình người, rõ ràng ngươi mạnh hơn người khác mà còn hạ độc thủ... thanh danh của ngươi sẽ xấu đi!"

Lưu Hồng sâu kín truyền âm: "Chúng ta là cùng một bọn a, ngươi quên à? Những tên kia lại dám đào mộ sư phụ ta, ta không được báo thù sao? Tiểu Tô Vũ, ta là vì muốn tốt cho ngươi!"

Tô Vũ điên cuồng thầm mắng!

Tốt tổ tông ngươi!

Đồ hỗn đản chính là vì hố mình, không, mặc kệ thắng thua thì gã đều là kẻ được lợi.

Tô Vũ thắng, người của gã bèn có danh ngạch.

Tô Vũ thua, đó sẽ là công lao của gã, gã có thể đi Đơn thần văn nhất hệ tranh công. Ra vẻ Lưu Hồng ta lợi hại thế đấy, dễ dàng chèn ép được Tô Vũ!

Kể từ đó, dù cho tranh tài xuất hiện nhiều biến cố thì cũng không sao, người chủ sự như gã sẽ không bị bất luận ai trách cứ.

Bằng không, nếu một mình Tô Vũ thắng, lấy được danh ngạch, là người chủ sự, Đơn thần văn nhất hệ tuyệt đối sẽ giận chó đánh mèo mà liên lụy tới Lưu Hồng.

"Lưu lão sư, có tin hiện ta lớn tiếng kêu lên hay không..."

"Ngươi hô đi!" Lưu Hồng phì cười, "Ngươi hô thì người khác liền tin? Đừng làm rộn! Tô Vũ, nào có người một nhà lại an bài cho ngươi 4 tên vướng víu tay chân, cũng chỉ có ta thôi, ta tín nhiệm ngươi a, ta cảm thấy ngươi có thể thắng, ngươi xem, ta có lòng tin với ngươi vô cùng nha!"

"..."

Tô Vũ thật sự muốn lao lên đánh chết tên hỗn đản này!

"Yên tâm, ta an bài ba người cho ngươi thôi, người cuối cùng ngươi muốn xếp ai nào? Không nên quá lợi hại nhé, ta an bài cho ngươi, ngươi thắng thì còn có thể thêm một danh ngạch, dễ chịu rồi chứ? Ta muốn ba suất là đủ rồi, dù sao chính ta đã xác định chắc chắn có thể vào!"

Ánh mắt Tô Vũ bất thiện, nhìn gã chằm chằm một hồi, nửa ngày sau mới nói: "Lưu lão sư, ngài thông minh như thế, không làm lão sư thì ngài hẳn là đi làm Vạn Tộc giáo, ta cảm thấy ngài làm chủ một giáo cũng được!"


Lời này vừa nói ra, Lưu Hồng đã sáng mắt lên, hào hứng đáp lại: "Có lý thật, lần sau ta thử một chút xem, để coi có thể sáng tạo một giáo phái, lừa dối chút tài nguyên hay không. Đừng nói chứ, người muốn làm như vậy cũng không ít, ngươi đúng là đã nhắc nhở ta, có muốn ta kéo ngươi nhập bọn không, chúng ta cùng một chỗ sáng tạo tiểu giáo phái thì thế nào?"


"..."


Tô Vũ cảm thấy thật mệt mỏi, trước đó hắn còn cho rằng mình hết sức thông minh, tối thiểu trong học phủ có rất nhiều người mang đến cho hắn cảm giác đều là tiểu bạch, nhưng mà cái tên này... giao phong với gã, chính mình thắng nổi sao?


Lần trước đừng nhìn mình kiếm không ít công huân trở về mà lầm, đừng quên, cái tên này không cần bỏ sức bỏ vốn, cuối cùng gã lại kiếm lời rất nhiều!

Advertisement
';
Advertisement