Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Hồng Đàm cười nói: "Đồ vật không trọng yếu, người còn là được, ta thật sự không quá để ý chút thứ nhỏ này, đồ là thứ chết, người là vật sống, không phải sao?"

Vì một chức Quán trưởng Tàng Thư các mà phải đấu quá ác, Trần Vĩnh thì không có vấn đề gì lớn, nhưng Ngô Gia sẽ một mực bị người ta nhằm vào.

Bây giờ Đơn thần văn nhất hệ ăn một lần thiệt lớn, nhưng bọn hắn chưa chắc sẽ từ bỏ.

Ngô Gia đến bây giờ còn chưa vào Bách Cường bảng!

Tô Vũ khẽ gật đầu, lại nói: "Sư tổ, ở học phủ âm mưu hãm hại hố chết một vị nghiên cứu viên, sẽ bị truy tra ra tới cùng sao?"

"..."

Hồng Đàm cứ như vậy yên lặng nhìn hắn, tiểu tử, ý của ngươi là gì?

Nói rõ một chút!

Tô Vũ chất phác nói: "Ta chỉ là thử so sánh, nếu như người khác hãm hại một vị nghiên cứu viên, nói vị nghiên cứu viên ấy cấu kết Vạn Tộc giáo thì sẽ có kết cục gì?"

Hồng Đàm nhíu mày, "Đừng làm, cẩn thận không thu kịp dấu vết! Người ta cũng không ngốc, trừ phi chứng cứ vô cùng xác thực, bằng không chuyện như hãm hại, khẳng định sẽ có sơ hở, một khi bị điều tra ra, liên lụy đến trên đầu ngươi, ngươi không chết thì cũng bị đưa đi tiên phong doanh!"

"Nếu không tra được thì sao?"

"Không có chuyện gì là không tra được!"

Tô Vũ buồn bã nói: "Nhưng chúng ta vẫn không điều tra ra được vị Vô địch đối đầu chúng ta mà!"

Hồng Đàm nhìn hắn, nhíu mày, đồ tôn này của mình... thật sự không giống Bạch Phong!

Cũng không giống cha hắn!

Trên chiến trường ông đã gặp qua cha hắn, một vị nam tử cực kỳ đàng hoàng, không đúng... thật sự là thành thật sao?

Chưa hẳn a!

Hồng Đàm thở dài, trầm ngâm chốc lát mới nói: "Có một số việc, không sớm thì muộn cũng sẽ có kết quả, không nên cái gì cũng đều do ngươi đi làm, ngươi cũng đừng quá coi thường chúng ta, có việc thì chính chúng ta sẽ giải quyết! Ngươi an tâm tu luyện là được!"

Tô Vũ cười gật đầu, Hồng Đàm cũng không biết hắn có nghe lọt tai hay không.

Mà Tô Vũ chờ ông nói xong thì mới lên tiếng: "Sư tổ, ta biết rồi! Đơn thần văn nhất hệ là tấm mộc của chúng ta, ngài vẫn luôn cảm thấy như vậy, cho rằng như thế, nhưng mà trong mắt của ta, thời gian lâu rồi thì chính bọn hắn đều quên sự thật này! Vẫn phải để bọn hắn ăn chút thiệt thòi mới được, nhận rõ ai mới là chủ nhân! Quá mức nhu hòa thì kết cục sẽ là sư tỷ bị trọng thương, sư phụ bị trọng thương, Liễu lão sư bị trọng thương, các tiền bối Hạ Vân Kỳ bị trọng thương..."

Tô Vũ nhìn Hồng Đàm, "Sư tổ, một mực không phản kích, người khác sẽ cảm thấy chúng ta dễ ức hiếp! Ta vốn cũng muốn khiêm nhường an tâm tu luyện, nhưng ngài cũng nhìn thấy, hổ không có ý hại người, người lại ôm lòng giết hổ!"

Hồng Đàm nhíu mày, "Đừng làm quá lớn, bằng không thì sư tổ ngươi cũng không chịu được nữa, đừng quên, học phủ còn có vị kia tồn tại! Hắn có thể bảo hộ ngươi không bị người khác tổn thương, đồng dạng cũng có thể bảo hộ những người khác, một ít sự tình hắn sẽ không quản, nhưng một khi xuất hiện chuyện liên quan đến mạng người, hắn sẽ không mặc kệ!"

Tô Vũ gật đầu, cái này thì dĩ nhiên hắn biết.

Hồng Đàm cũng không nói thêm, người tuổi trẻ bây giờ tâm ngoan, tay đen, so với thế hệ của ông còn đen tối hơn nhiều, được rồi, không nói nữa.

Thế hệ của ông vẫn tính là thuần phác.

Đến thế hệ Trần Vĩnh liền bắt đầu có chút biến hóa, đến thế hệ Bạch Phong thì biến hóa càng lớn, chờ đến lứa của Tô Vũ, ông có cảm giác mình theo không kịp tiết tấu.

Ông cũng chỉ có thể tạo một chút khung sườn, làm chút nghiên cứu mà thôi.

Tô Vũ không quấy rầy Hồng Đàm nữa, hắn đi lên lầu tu luyện, tối hắn sẽ đi gặp Lưu Hồng, còn về Vạn Thiên Thánh bên kia, hắn cũng nên đi gặp. Dù sao tiến vào học phủ mấy tháng, hắn vẫn chưa gặp Vạn Thiên Thánh bao giờ, chỉ thấy qua hư ảnh mà thôi.



Đêm.

Trong khu dành cho lão sư.

Nhà của Lưu Hồng.

Tô Vũ nở nụ cười, thật sự tới bái phỏng Lưu Hồng.

"Lão sư, cảm tạ ngài cho ta cơ hội lần này..."

Mới tới cửa chính, Tô Vũ liền bắt đầu khách sáo.

Lưu Hồng cười híp mắt nhìn hắn, ngươi diễn đi, diễn sâu vào!

Ta thích xem dáng vẻ ngươi diễn kịch thế này đó!

Chờ Tô Vũ khách sáo xong, Lưu Hồng mới hỏi: "Không quỳ một cái để càng chân thực một chút sao?"

"Đủ rồi." Tô Vũ gạt đi, "Lưu lão sư đều sớm chào hỏi, vào trước là chủ, ta quỳ nữa thì hiệu quả cũng không cao."

Lưu Hồng cười.

Ngươi biết thì tốt!

Ngươi quang minh chính đại muốn tới bái phỏng ta, nếu ta không chuẩn bị ra đón chào, còn không biết có bao nhiêu phiền toái đây.

"Đi vào nói chuyện!"

Lưu Hồng cười nhạt một tiếng, mời Tô Vũ vào nhà.

Tô Vũ cũng không khách khí, cùng theo sau vào phòng.

Giống như lần trước, nhà cửa của cái tên này thu thập rất gọn gàng, một đại nam nhân lại sạch sẽ như vậy, khẳng định không phải người tốt!

"Ngồi đi!"

Lưu Hồng bảo hắn ngồi xuống, hỏi thẳng: "Nói đi, tìm ta có việc gì?"

"Không có việc gì, đến thăm lão sư chút thôi!"

Nói xong, Tô Vũ nhìn chung quanh một lần, mỉm cười hỏi: "Lão sư, có người giám thị chúng ta sao?"

Lưu Hồng đáp ngay: "Làm sao có thể!"

Lúc ngươi nói không thể nào vậy chính là rất có thể, đại khái thực sự có người đang nghe lén.

Nghe lén rất tốt!

Tô Vũ cười nói: "Vậy thì tốt, lão sư, hai ta lần này hợp tác hết sức thành công, lần trước cũng thế, hai lần liên tiếp, xương cốt Đơn thần văn nhất hệ bị chúng ta cắt ngang rồi..."

Lưu Hồng đau đầu, cười nói: "Đừng nói như vậy, Tô Vũ, có lời cứ việc nói thẳng! Thật muốn hố ta thì cũng không cần phải như vậy, những vị Các lão kia không ngu ngốc như ngươi tưởng tượng đâu, nếu hai ta thật sự là cùng một bọn, ngươi trộm tới bái phỏng ta là được rồi, hà tất quang minh chính đại tới gặp ta."

Tô Vũ không cho là đúng, "Lão sư, chẳng có ai ở đây, sợ cái gì! Ta cố ý bày nghi trận thôi, để bọn họ không hoài nghi ngươi..."

Lưu Hồng thấy tim gã thật mệt mỏi.

Ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì làm đúng không?

Muốn tìm tới cho ta một chút phiền toái?

Dựa vào ở trên ghế salon, Lưu Hồng mệt mỏi nói: "Có việc mau nói, không có việc gì thì đi sớm một chút!"

Tô Vũ cười khẽ: "Có việc, đương nhiên là có rồi! Là như vậy, ta thành lập một hội tên là Diệt Đơn hội, muốn mời lão sư gia nhập, lão sư có hứng thú không?"

"..."

Lưu Hồng im lặng, ngươi điên rồi hay là ta điên rồi?

Cái gì mà Diệt Đơn hội?

Ngươi con mẹ nó đùa ta à?

Giữa đêm hôm khuya khoắt ngươi tới chính là vì đùa ta hả?

"Ta nghiêm túc đó!" Tô Vũ chân thành nói: "Ta thật sự thành lập Diệt Đơn hội, vả lại đã mời không ít người gia nhập, hiện tại đã có rất nhiều người trong đó, dĩ nhiên, tên chẳng qua chỉ là một cái xưng hô, bây giờ ta muốn mời lão sư gia nhập, lão sư cảm thấy thế nào?"

"..."

Lưu Hồng cảm thấy hiện tại Tô Vũ hết sức khó mà hiểu thấu!

Ngươi có bị bệnh không?

Làm ra cái Diệt Đơn hội gì đó, sau đó mời ta gia nhập, ý gì đây?

Còn quang minh chính đại mời ta ở trước mặt Tôn Các lão nữa, làm Lưu Hồng gã thật sự hồ đồ luôn rồi.

"Diệt Đơn hội... mời ta?" Lưu Hồng bật cười hỏi: "Có chỗ tốt gì sao?"

"Đương nhiên là có!"

Tô Vũ chân thành nói: "Đồng tâm hiệp lực chế tạo một Văn Minh học phủ hài hòa, loại bỏ những ảnh hưởng xấu, chém đi những khối u ác tính, như thế, Văn Minh học phủ mới có thể đạt được sự phát triển tốt đẹp!"

Lưu Hồng thật sự cảm thấy Tô Vũ điên rồi.

Đây là chuyện ngươi có thể nghĩ sao?

Ngươi rốt cuộc có ý gì?

Gã đều có chút uất ức!

Tô Vũ cũng không nói nhảm, để lại một viên truyền âm phù, cười nói: "Lão sư, ta mời ngài, về sau còn xin lão sư quan tâm nhiều hơn!"

Nói xong, Tô Vũ đứng dậy, quay người rời đi.

Lưu Hồng nháy mắt mấy cái, vẻ mặt khó hiểu!

Ơ đệt!

Cái quỷ gì thế?


Ngươi tới đây, lưu cho ta một viên truyền âm phù, sau đó kêu ta gia nhập Diệt Đơn hội gì gì đó, sau đó... không có nữa hả?


Thế là hết rồi?


Đau đầu!


Lưu Hồng cũng không động đậy, chờ Tô Vũ đi ra thì cửa lớn vẫn mở, một lát sau, Tôn Các lão đi vào, nhìn về phía truyền âm phù trên bàn rồi nhìn lại Lưu Hồng.

Advertisement
';
Advertisement