Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Hồng Đàm nhớ lại việc này, vội vàng cho ý chí lực gợn sóng.

Một lát sau, một cục lông nhỏ hiện ra ngay trước mắt Tô Vũ.

Cục lông nhỏ màu trắng!

Giờ phút này, bên trên cục lông bỗng nhiên xuất hiện hai chấm đen nho nhỏ, đó là con mắt.

Tô Vũ sửng sốt một chút, thứ đồ chơi gì đây?

Sư tổ làm sao cứ nhặt những thứ ly kỳ cổ quái về ấy nhỉ?

Đang nghĩ ngợi, cục lông nhỏ nhắm mắt, bỗng nhiên lộ ra một cái mũi nho nhỏ màu hồng phấn, mũi nó giật giật, sau một khắc, phần phật một thoáng, nó thoát khỏi tay Hồng Đàm, cấp tốc bay về hướng Tô Vũ!

Tô Vũ còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác có đồ vật xuyên vào biển ý chí của mình!

"To gan!"

Hồng Đàm gầm thét một tiếng, đột nhiên đưa tay chộp một cái, két một tiếng, bóp cục lông nhỏ trong tay, tức giận quát: "Muốn chết!"

"A... Nha nha!"

Cục lông nhỏ giống như đang kêu thảm, lại giống như đang xin tha.

Hai con mắt nhỏ đen nhánh lại xoay tít nhìn về phía Tô Vũ.

Hồng Đàm cũng nhìn về phía Tô Vũ một chút, kỳ quái hỏi: "Ngươi vẽ ra thần văn đặc thù gì sao? Tên tiểu tử này nói nó ngửi được mùi thơm, muốn ăn!"

"..."

Tô Vũ im lặng!

Ý gì thế?

Cái thứ đồ chơi này là vật gì?

"Đây là Phệ Thần tộc, dĩ nhiên, là do ta đặt tên!"

Hồng Đàm thấy cục lông không có việc gì, cũng yên tâm một chút, cười nói: "Vì để bắt tên tiểu tử này mà hao phí mấy tháng của ta, hao phí hàng loạt tinh lực!"

"Phệ Thần tộc?"

Tô Vũ ngoài ý muốn, có bộ tộc này sao?

Trước đó Bạch Phong đã nói qua, ở Chư Thiên chiến trường xuất hiện một tộc mới, nên Hồng Đàm mới đi tới Chư Thiên chiến trường mấy tháng chưa về, sư tổ chính là vì cục lông nhỏ đó ư?

"Chớ xem thường nó!"

Hồng Đàm đau thịt nói: "Thứ này cũng không yếu, chuyên môn thôn phệ thần văn, nó có thể chui vào biển ý chí, trực tiếp tiến hành thôn phệ, dĩ nhiên, cấp bậc bọn nó không cao, tương ứng hẳn tính là Đằng Không cảnh, trước mắt chỉ có thể thôn phệ nhị giai thần văn..."

Nói xong, ông một mặt bất đắc dĩ: "Vì để câu cái tên này, mấy thần văn của ta đều bị nó thôn phệ, trực tiếp nuốt tận gốc!"

Phệ Thần tộc!

Đây là chủng tộc xuất hiện lần đầu trên Chư Thiên chiến trường, hết sức thần bí, cũng rất cường hãn.

Thôn phệ thần văn!

Là cái loại nuốt chửng, trực tiếp chui vào biển ý chí để thôn phệ, năng lực quả thực hết sức đáng sợ.

Tô Vũ nghe mà không khỏi thấy kinh hãi, có thể thôn phệ thần văn?

Ta đệch!

Cái tên này vừa mới bay về phía mình, thậm chí hắn cảm giác biển ý chí bị đồ vật gì đó chui vào, chẳng lẽ là vì nó muốn tiến vào biển ý chí của hắn để thôn phệ thần văn?

Vậy nếu như bị nuốt, hắn có phải sẽ toi đời?

Thật vất vả mới vẽ ra mấy thần văn...

Đang nghĩ ngợi, Tô Vũ khẽ động, cục lông nhỏ kia nói có mùi rất thơm, không phải là để mắt tới sách họa đó chứ?

Có thể nhạy cảm như thế sao?

Không đúng, đây là muốn chết!

Mặc dù Tô Vũ cũng không biết sách họa mạnh bao nhiêu, nhưng nếu là thần văn thì tối thiểu hẳn là Vĩnh Hằng cảnh chân chính, cục lông nhỏ kia nếu có thể thôn phệ Vĩnh Hằng thần văn, vậy thì đã không phải là Đằng Không cảnh.

"A... Nha nha..."

Cục lông nhỏ có chút vội vàng, mắt lom lom nhìn Tô Vũ, cũng nhìn không ra mặt mũi nó đâu, chỉ có hai con mắt một cái lỗ mũi, xem ra rất gấp.

Hồng Đàm nghe một hồi, lên tiếng giải thích: "Bộ tộc này mới xuất hiện, ngôn ngữ không thông dụng, ngôn ngữ của tộc chúng nó ta cũng không hiểu, chỉ có thể tiến hành một chút phán đoán đại khái..."

Tô Vũ nhịn không được nói: "Sư tổ, chủng tộc mới, đại biểu là trước đó chưa từng xuất hiện trên Chư Thiên chiến trường sao?"

"Đúng vậy!"

Hồng Đàm giải thích: "Chư Thiên chiến trường là vị diện tương đối đặc thù, nó nối tiếp với các giới khác, các giới đều có thể mở một cánh cửa ra vào với Chư Thiên chiến trường. Chư Thiên chiến trường xem như một vị diện trung chuyển của vạn giới, đối với các giới đều không có áp chế gì. Có giới vực vừa có thể là phát hiện ra Chư Thiên chiến trường nên mới mở ra cửa vào, có giới vực có thể đã sớm phát hiện, thế nhưng lại không có cường giả!"

"Không có thực lực Sơn Hải trở lên là không có cách nào đả thông lối vào cùng Chư Thiên chiến trường, có thể mở ra cửa vào, đại biểu bộ tộc đó hoặc là một giới đó xuất hiện cường giả trên Sơn Hải."

Nói xong, Hồng Đàm tóm cục lông nhỏ, lay động một cái: "Phệ Thần tộc này hẳn là vừa đả thông lối đi! Trước kia chưa từng thấy, lần này ta hao tốn tinh lực rất lớn mới tìm được hành tung của nó... Tiểu gia hỏa này rất khó bắt, nó có thể chui vào biển ý chí, có thể thôn phệ thần văn, mà thân thể lại đan xen giữa hư ảo, có chút giống với văn binh."

Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi ông mới lấy ra, bấy lâu nay ông vẫn ném trong biển ý chí, một mực không quản.

Gần đây ông lại bận rộn, cộng thêm cái tên này nằm ngoan trong biển ý chí của ông nên kém chút đã quên đi.

Tô Vũ tò mò nhìn chằm chằm cục lông nhỏ, cục lông nhỏ cũng nhìn hắn chằm chằm, mũi không ngừng co rúm, giống như ngửi được mùi thơm, dù cho bị Hồng Đàm tóm thì cũng hung hăng nhìn về hướng Tô Vũ.

Tô Vũ cũng nhìn xem nó, thôn phệ thần văn... năng lực thật lợi hại.

Bất quá hắn cũng không quản thêm, Hồng Đàm bắt được đối phương, chỉ sợ là chuẩn bị dùng để nghiên cứu.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe Hồng Đàm nói: "Thứ này không dễ giam giữ, ta sẽ chế tạo một chiếc lồng đặc biệt, ta còn phải bế quan, ngươi giúp ta nuôi, thứ này không ăn cái khác mà chỉ ăn thần văn... Phòng Mảnh vỡ ngươi biết chứ? Lấy chút thần văn vỡ cho nó ăn, đừng để nó chết đói."

"Ăn thần văn?"

Tô Vũ nhe răng nói: "Thật khó hầu hạ, nào có nhiều thần văn cho ăn thế, nó có ăn ý chí lực không?"

"Cũng ăn!" Hồng Đàm cười gật đầu: "Thứ này kỳ thật thích hợp nhất là nhét vào nuôi trong đống người chết! Nhất là trong đống Văn Minh sư đã chết, mà để âm người vẫn rất khá. Một khi giao chiến cùng Văn minh sư, nhị giai thần văn vừa ra, thoáng cái liền bị nó nuốt, quá là thú vị!"

Thần văn sư chủ yếu dùng phương thức tác chiến là thần văn, một khi thần văn bị thôn phệ, vậy liền mặc người chém giết!

Tô Vũ sờ sờ cằm: "Sư tổ, thứ này thôn phệ thần văn, sẽ khiến cho biển ý chí của ngài sụp đổ sao?"

"Sẽ không, mà nó còn hết sức biết cách che giấu, ngươi cũng cảm giác không được..."

Ánh mắt Tô Vũ sáng lên, "Sư tổ, đây cũng không phải là dùng để giết người, đây là thần thú để chữa bệnh!"

Hồng Đàm hơi sững sờ.

Tô Vũ vội vàng nói: "Ý của ngài là thứ này thôn phệ thần văn sẽ không khiến biển ý chí cắn trả? Vậy bây giờ mấy người chúng ta muốn đánh nát Thần Ma thần văn, dĩ nhiên có thể phá nát, thần văn tự nát là chuyện nhỏ nhưng chủ yếu vẫn là sẽ bị cắn trả!"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Hồng Đàm chợt sáng như tuyết!

Đúng rồi!

Kém chút đã không nghĩ tới, hoặc là nói, trước đó không ai nguyện ý khiến thần văn do chính mình phác họa tan biến, cho nên thứ này thôn phệ thần văn sẽ là tai họa.


Nhưng mà hiện tại, Thần Ma thần văn đang có vấn đề, mấy người họ muốn từ bỏ nhưng lại không cam tâm.


Một mặt là không cam tâm để thần văn phá toái, một phương diện cũng là lo lắng thần văn phá nát thì sẽ chết người.


Cắn trả quá nghiêm trọng!


Nhưng nếu dùng cục lông nhỏ Phệ Thần tộc này, có phải liền có thể không đau không nhức không chút tổn thương để giải quyết vấn đề thần văn xung đột?

Advertisement
';
Advertisement