Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

“...”

Tô Vũ cạn lời, còn có chuyện như vậy sao?

Khó trách mỗi năm học viên Văn Minh học phủ đều bị đánh, mà vẫn có học viên không ngừng lên đài chịu đánh.

Tình nguyện bị đánh một trận cũng không thể để đối phương tùy ý kiêu ngạo.

Tuy rằng bị đánh xong, đối phương càng kiêu ngạo!

“Để xem đã, bọn họ dám mắng ta... vậy phải suy xét hậu quả trước.”

Tô Vũ nói: “Đừng nói cái này nữa, vẫn còn sớm, mấy ngày nay chúng ta lập viện nghiên cứu trước, tuyển người, không cần thực lực cường đại, chủ yếu là nhân tài tri thức phong phú, tỷ như nắm giữ mấy trăm môn ngôn ngữ. Hoặc là kiến thức rộng rãi, thực lực chỉ là thứ yếu!”

“Vậy thì đơn giản!” Hồ Thu Sinh gật đầu: “Lát nữa ta chuyển một phần tư liệu cho ngươi, học phủ cũng có ghi chép, nắm giữ bao nhiêu ngôn ngữ thì phải khảo hạch, tự ngươi xem rồi tính, nhưng có thể lôi kéo được hay không đó là chuyện của ngươi.”

“Được!”

Tô Vũ gật đầu, có vài người chuyên tâm học tập ngôn ngữ, thực lực không cường đại, có khi còn chưa tới Dưỡng Tính, đối với loại người này, muốn mời chào thì cũng không cần bỏ ra cái giá quá lớn.

Mà nhu cầu cấp bách của Tô Vũ bây giờ lại chính là cần loại người này.

Tuy rằng hắn cũng nắm giữ mấy chục môn ngôn ngữ, nhưng như vậy thì vẫn quá ít, chư thiên có quá nhiều chủng tộc, Tô Vũ không có khả năng học hết tất cả ngôn ngữ.

Hơn nữa hiện tại có ngôn ngữ thông dụng, trên thực tế kém xa năm xưa, hiện giờ người nghiên cứu ngôn ngữ Vạn tộc rất ít, một vài ngôn ngữ tiểu tộc đã sắp hoàn toàn thất truyền.

......

Sau khi nói chuyện xong với Hồ Thu Sinh, chấp giáo đã tới giảng bài.

Tô Vũ tiếp tục làm học sinh ngoan nghiêm túc nghe giảng, mà trong lòng lại thất thần nghĩ tới chuyện khác, gần đây hắn thiếu tiền, không biết còn được nhận phúc lợi hay không.

Trên Bách Cường Bảng, hắn là tân sinh xếp hạng cao nhất, theo lý thuyết là hạng nhất thi tháng, được 10 điểm công huân.

Phúc lợi lớp trưởng, 5 điểm công huân.

Học viên thượng thượng đẳng, 3 điểm công huân.

Trên Bách Cường Bảng, hiện tại hắn xếp hạng 29, trước đó là 24, gần đây có người xuống hạng, cũng có người thăng hạng, Tô Vũ rớt xuống vài bậc, nhưng dựa theo xếp hạng, hắn cũng nên có 10 điểm công huân trợ cấp.

Tính ra, tháng trước Tô Vũ hẳn là có 28 điểm công huân trợ cấp.

Nhưng tên hỗn đản Hạ Ngọc Văn lần trước nói y sẽ hủy bỏ trợ cấp của mình, không biết học phủ có đồng ý hay không.

Tên kia chỉ là giám sát viên, không phải viện trưởng Giám sát viện.

“Xong phải đi hỏi xem, 28 điểm cũng không ít.”

Tô Vũ tính toán một chút, hiện tại hắn rất nghèo, không chỉ gánh món nợ 1100 điểm với Hạ Hổ Vưu, hiện giờ hắn cũng chỉ còn 130 điểm công huân, mặt khác đều xài lung tung hết rồi.

Hơn nữa phải tích lũy công huân, có bí cảnh phải tích lũy công huân đạt mức mới có thể tiến vào.

Không chỉ bí cảnh, có một vài công pháp tuy Tô Vũ hiện tại chưa cần, nhưng cũng phải sớm tích lũy công huân mới được.

Cả nhận nhiệm vụ, mua sắm tài nguyên...

Công huân tích lũy đại biểu địa vị một người ở Đại Hạ phủ.

Tích lũy càng nhiều, địa vị càng cao, có thể làm càng nhiều chuyện hơn.

Cùng với chức danh nghiên cứu viên sau này, còn có tăng địa vị, tranh thủ danh ngạch, đều yêu cầu tích lũy công huân.

......

Hắn thất thần ngồi nghe xong khóa học.

Vừa tan học, Tô Vũ đi thẳng đến Khu trao đổi.

“Giúp ta tra một chút, điểm công huân khen thưởng tháng trước của ta đã có chưa?”

Tô Vũ vừa vào cửa đã trực tiếp đặt câu hỏi.

Vẫn là tiểu tỷ tỷ mấy lần trước, nhìn thấy Tô Vũ, nàng không còn vẻ tươi cười nữa, nàng xụ mặt, máy móc giúp tra xét, một lát sau mới nói: “Vốn có 28 điểm công huân khen thưởng, nhưng có ghi chép trừng phạt, bị hủy bỏ khen thưởng học viên thượng đẳng, bây giờ còn 25 điểm.”

Tô Vũ hồi tưởng, hình như đúng thế, ngày đó Hạ Ngọc Văn chỉ nói cái này.

25 điểm cũng không ít.

Nhưng giảm 3 điểm không phải chuyện của một tháng, mà còn là rất nhiều năm về sau.

Mãi cho đến Đằng Không, hắn vẫn có thể hưởng thụ đãi ngộ này.

Tên hỗn đản Hạ Ngọc Văn kia, sớm muộn gì mình cũng phải đòi lại tiền từ chỗ y, lần này hắn tổn thất quá thảm trọng!

Tô Vũ không để bụng sắc mặt nữ nhân đối diện, bởi vì vấn đề quan hệ đến Vạn tộc, nữ nhân lại hành động theo cảm tính, nghe gì biết nấy, bài xích mình cũng chẳng có gì lạ.

“Vậy có thể khôi phục sao?”

“Có thể khiếu nại với Đốc Sát Viện!”

“Ta hiểu rồi, phiền tỷ tỷ chuyển khoản điểm công huân cho ta đi.”

Tô Vũ không nói nhiều, đưa thẻ công huân ra, 25 điểm công huân nhanh chóng chuyển đến.

Chà, khen thưởng có thể tính là phong phú.

Tô Vũ nghĩ tới khen thưởng Bách Cường, hạng nhất mỗi tháng nhận 30 điểm công huân, một quyển nguyên bản Vạn Thạch cảnh, nếu hạng nhất nửa năm liên tục còn có thể nhận được một giọt tinh huyết Thần Ma.

So với hạng 29 của mình hiện tại, phần thưởng kia phong phú hơn nhiều.

Nửa năm liên tục… Còn có tinh huyết Thần Ma.

Một giọt tinh huyết Thần Ma có giá trị hơn một ngàn điểm công huân.

Đằng Không cảnh cần 10 giọt tinh huyết Thần Ma là đủ rồi, đương nhiên, đây là chuyện người làm đại nghiệp mới nghĩ tới, người bình thường thì đừng mơ.

Nếu thật sự không có tiền, hạng nhất Bách Cường Bảng 5 năm liên tục cũng có thể kiếm được 10 giọt tinh huyết Thần Ma.

Tô Vũ nghĩ vậy, không màng tới sắc mặt khó coi của tiểu tỷ tỷ đối diện, nhanh chóng rời đi.

Nữ nhân... haizzz!

Hạ Thanh nói gì cũng tin, vậy có ngốc hay không, Tô Vũ lười giải thích, cảm thấy không có ý nghĩa.

Lấy được 25 điểm công huân rồi, Tô Vũ cảm thấy vừa lòng, cuối cùng hắn cũng kiếm được chút tiền.

......

Thần văn học viện, chấp giáo đại lâu.

Tôn Các lão là cường giả Sơn Hải thất trọng, học phủ có 36 vị Sơn Hải cảnh, nhưng lại không có nhiều Sơn Hải hậu kỳ.

Tôn Các lão cũng là phó viện trưởng thần văn học viện.

Vu Hồng cũng là Sơn Hải thất trọng, nhưng không phải phó viện trưởng, bà là Sở trưởng Sở tài nguyên, vị trí này cũng rất quan trọng, thậm chí còn thực tế hơn phó viện trưởng, phân chia tài nguyên cho thần văn học viện gần như đều do Vu Hồng định đoạt.

Bọn họ đều có văn phòng ở chấp giáo đại lâu, trừ phi bế quan, không thì bình thường đều sẽ ở văn phòng.

Tô Vũ không khách khí, hắn đến thẳng văn phòng phó viện trưởng.

Gõ cửa.

Trong văn phòng, Tôn Các lão đang nói chuyện với người khác, nghe tiếng gõ cửa, ông cảm ứng một chút, ánh mắt hơi khác thường.

“Tiến vào!”

Tô Vũ đẩy cửa vào, vào cửa liền tủm tỉm cười thăm hỏi: “Tôn Các lão, chào ngài...”

Dứt lời, hắn nhìn thẳng về phía lão nhân trong văn phòng, ngoại hình của ông trông hơi quen mắt, ngẫm nghĩ một lát hắn liền nhận ra, đó là gia gia của Lâm Diệu!

“Chào Lâm lão sư!”

Tô Vũ tỏ vẻ ngoan ngoãn, Tôn Các lão nhướng mày, ông chán ghét Tô Vũ ra mặt.

Hoặc là nói, ông vốn không chán ghét, không coi trọng, không thèm để ý.

Nhưng tên Bạch Phong kia giết học sinh của ông, hiện tại ông nhìn thấy bất kỳ người nào có quan hệ với Bạch Phong thì chỉ muốn băm thây kẻ đó ra.

Vậy mà Tô Vũ tới văn phòng tìm ông, chuyện này nằm ngoài dự đoán của Tôn Các lão.

“Tôn Các lão, ta đi trước.”

Gia gia của Lâm Diệu mỉm cười, đứng dậy muốn rời đi.

Tôn Các lão cười nhạt ngăn lại: “Còn chưa nói xong, gấp cái gì! Tô Vũ, có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

“Lần trước Tôn Các lão đáp ứng cho ta xin chỗ làm viện nghiên cứu.”

Tô Vũ cười ngây ngô: “Nhiều ngày qua ta dưỡng thương, không lo được, hiện tại thương thế đã tốt hơn một chút, Tôn Các lão, ngài xem...”

Tôn Các lão không biết nói gì.


Gia hỏa này dám đến xin thật à?


Gia gia của Lâm Diệu cũng kinh ngạc nhìn thoáng qua Tô Vũ, cười hỏi: “Tô Vũ, ngươi thật sự muốn lập viện nghiên cứu sao?”


Tô Vũ ngoan ngoãn gật đầu, “Đương nhiên! Nói rồi sao có thể không giữ lời? Tô Vũ ta không phải loại người tư lợi bội ước, ta không muốn mất mặt đâu!”


Lời này như đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!

Advertisement
';
Advertisement