Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Vạn Tộc hố rất lớn, bốn phía đều dựng lên tường vây, chủ yếu phòng ngừa mấy người ngộ nhập, tường vây mở cái lỗ hổng, bên này có một tiểu đội Long Võ vệ trấn thủ.

Mấy vị Long Võ vệ ở đây đều là Vạn Thạch đỉnh phong hoặc Đằng Không cảnh, Tô Vũ cảm nhận được ngọc cảm ứng có biến hóa, thế nhưng hắn không bận tâm.

Tô Vũ lấy ra một tấm lệnh bài nhiệm vụ của học phủ, Long Võ vệ dò xét một thoáng, rất nhanh liền nói: "Có khả năng đi vào, giao nạp 5 điểm công huân là được, mặt khác đây là nơi chôn thân rất nhiều cường giả, sát khí nặng nề, một khi trùng kích biển ý chí thì dựa vào đám dưỡng tính như các ngươi, biển ý chí sụp đổ là chuyện rất bình thường, ta nghĩ ngươi hẳn phải biết giới hạn, đừng mù quáng xông tới!"

"Cám ơn đại ca nhắc nhở!"

Tô Vũ nói lời cảm tạ, sau đó ngẫm nghĩ lại bổ sung thêm: "Ta sẽ không tự tìm đường chết."

"Hiểu rõ liền tốt, đi vào đi!"

Tô Vũ gật đầu, mang theo hai người Vương Chí Thiện đi vào. Vừa qua cổng ngăn cách đã ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc khiến cho người ta nghẹt thở!

Mà cách đó không xa, thiếu phụ vẫn đang phiêu đãng ở trên không, thu thập huyết sát chi khí.

Hài tử vẫn ở ngay bên người nàng, lần lượt từng tia huyết sát chi khí tiến vào trong cơ thể hắn, giống như đang áp chế thương thế, tuổi không lớn lắm, chẳng lẽ là Khai Nguyên khiếu xảy ra vấn đề?

Tô Vũ nhìn thoáng qua rồi thôi.

Hắn không định ở lại đây lâu, có điều ngay khi Tô Vũ chuẩn bị cất bước đi, đột nhiên hắn chợt khựng lại, lông mày khẽ nhíu.

Ta chỉ đi ngang qua, ngươi cứ quan sát ta chằm chằm là có ý gì?

Ngọc cảm ứng của hắn lại biến sắc.

Từ nãy đến giờ đã biến sắc rất nhiều lần!

Hẳn là thiếu phụ này quan sát chính mình, nhưng quan sát một lần là đủ rồi, liên tục nhiều lần như vậy, ngươi cho rằng ta không phát hiện ra sao?

Tô Vũ cau mày, không vội lên tiếng, trong lòng thì cực kỳ nghi hoặc, hai ta vốn không quen biết, ngươi cứ quan sát ta chằm chằm như vậy thì quá là kỳ quái.

Đối phương là người mà phủ binh nhận biết, hiển nhiên là có lai lịch rõ ràng.

Lúc trước hắn đương nhiên không để ý, cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhưng hiện tại thì khác, dưới tình huống không quen không biết, một vị Đằng Không cứ luôn âm thầm quan sát một học viên, việc này bình thường sao?

Vương Chí Thiện và Trần Minh đi bên cạnh hiển nhiên không mảy may cảm giác được vấn đề gì.

Tô Vũ cau mày, cũng không nhiều lời, tiếp tục cất bước đi về phía trước, một lúc sau cuối cùng hắn cũng cảm giác được là ngọc cảm ứng không còn đổi màu nữa.

Xem ra thiếu phụ kia đã ngừng quan sát mình.

Tuy vậy Tô Vũ vẫn lưu tâm chuyện này, dù sao cẩn thận đề phòng vẫn hơn. Ai biết được lỡ đâu đối phương lại có ý đồ gì xấu.

Về phần mình lớn lên đẹp mắt, hấp dẫn sự chú ý của đối phương... Tô Vũ cho rằng điểm này hoàn toàn có khả năng xảy ra.

Thế nhưng Tô Vũ không có hứng thú đối với nàng.

Hài tử nhà người ta đã lớn như vậy, đừng nhìn dáng vẻ thiếu phụ còn rất trẻ tuổi, không chừng nàng ta đã ngót nghét năm mươi, sáu mươi tuổi, chẳng lẽ còn muốn trâu già gặm cỏ non?

...

Chờ Tô Vũ đi xa, thiếu phụ mới truyền âm hỏi: "Có vấn đề gì không?"

Một bên, đồng tử cũng âm thầm truyền âm lại: "Không có phát hiện, bất quá cái tên kia sở hữu nguyên khí thật nồng đậm!"

Hắn thật sự ước ao ghen tị!

Dù cho Tô Vũ đã che đậy rất kỹ, nhưng vẫn khiến tiểu đồng tử cảm giác được Tô Vũ đích thật là một con hung thú!

Này chính là thiên tài?

Khai khiếu nhiều như vậy!

Trong mắt đồng tử thể hiện rõ sự ghen ghét, năm đó hắn chỉ khai khiếu 72 cái đã tấn cấp Đằng Không, so với Tô Vũ thì chênh lệch quá xa.

Thiếu phụ lại thu thêm một ít sát khí, truyền âm nhắc nhở: "Nếu đã không có vấn đề gì vậy thì chúng ta đi về trước, ngươi xích sát lại gần ta một chút, đừng để bị người ta phát hiện."

Nàng cố ý hiển lộ thực lực Đằng Không, mục đích là để che đậy sự dị dạng của đồng tử, coi như người khác có cảm ứng được thì bình thường cũng sẽ chỉ cho rằng đó là thực lực của nàng, mà sẽ không nghĩ tới đồng tử cũng đã là Đằng Không.

Đồng tử truyền âm hỏi: "Không ra tay ở đây à?"

"Đồ đần độn!" Thiếu phụ mắng một tiếng!

Đây là Vạn Tộc hố!

Bên ngoài có Long Võ vệ canh giữ, tại đây giết người đúng là có thể mượn nhờ sát khí nồng đậm và mùi máu tươi gay mũi để che giấu, nhưng đợi tới lúc bọn họ không thấy Tô Vũ ra ngoài, lại phát hiện mấy người kia đã chết rồi, vậy thì những người từng có mặt trong này cùng thời điểm với bọn hắn chắc chắn sẽ bị Long Võ vệ truy sát.

Lai lịch của thiếu phụ là người nhà Trương gia, đây là vỏ bọc mà bọn họ đã tạo dựng rất nhiều năm.

Vì giết Tô Vũ mà làm bại lộ vỏ bọc là chuyện không đáng.

Muốn giết thì cũng phải âm thầm giết, để cho người ta đoán không được là do bọn họ làm, huống chi lần này cũng không yêu cầu nhất định phải giết Tô Vũ, tốt nhất là có thể bắt sống hắn.

"Trở về rồi hãy nói, lão ẩu đã về trước rồi."

Thiếu phụ không để ý tới đồng tử, biết thừa tâm tư đố kị của hắn đang dâng lên.

Ghen ghét thiên tài, oán hận thiên tài, đây là bệnh chung của không ít người.

Tô Vũ là thiên tài đỉnh cấp, điểm này không ai phủ nhận, bằng hữu hâm mộ, kẻ yếu sùng bái, kẻ địch tự nhiên chính là ghen ghét oán hận, vì cái gì ta không thể khai khiếu mấy trăm cái giống hắn?

Không phải ta ngu dốt, không có thiên phú, chẳng qua là ta không có cơ duyên, không có bối cảnh như Tô Vũ.

Đây chính là suy nghĩ của rất nhiều người.

Đồng tử cố kiềm nén lại, theo chân thiếu phụ cùng đi ra ngoài.

Trước khi đi, hắn lại liếc mắt nhìn bóng lưng tan biến bên trong huyết vụ của Tô Vũ, ánh mắt lộ ra vẻ ghen ghét cùng trào phúng.

Thiên tài thì như thế nào, Tô Vũ bây giờ còn không phải là rất thảm bại sao?

Không một ai hộ đạo!

Đa thần văn nhất hệ quả thật đã xuống dốc tột cùng, bằng không, dạng thiên tài như hắn, năm đó ra ngoài tối thiểu cũng phải có một vị Lăng Vân vì hắn hộ đạo.

Bây giờ đồng tử và thiếu phụ lại hoàn toàn không phát hiện ra được bóng dáng bất kỳ người nào.

...

"Vương học trưởng, Trần Minh, các ngươi ở đây đi, ta đi sâu vô trong xem thử một chút."

Vào tới gần bên trong hầm Vạn Tộc, Tô Vũ quay người, nhìn về phía sắc mặt hai người đồng hành đã trắng bệch vì bị sát khí đè nén, đoạn nói: "Thần văn chữ “Sát” của ta đã là nhị giai, ta muốn vào sâu hơn nữa để uẩn dưỡng nó, các ngươi ở lại đây đi, hoặc không thì ra ngoài chờ ta một lát cũng được."

"Tô Vũ... Cái này..."

Hai người là cầm tiền, tiếp nhiệm vụ.

Dừng lại ở ngoài này có phải là quá vô trách nhiệm rồi hay không.

Tô Vũ cười bảo: "Không có chuyện gì, hai vị, ta có thần văn chữ “Sát” và chữ “Máu” hỗ trợ, sát khí nơi này không ảnh hưởng tới ta, nhưng các ngươi thì khác, đừng để sát khí trùng kích thức hải, gây ảnh hưởng không tốt."

Vương Chí Thiện lúng túng đáp: "Vậy thì cảm tạ học đệ."

Bọn hắn cũng xác thực đi không nổi nữa, thâm nhập sâu hơn thì sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.

Thế nhưng trước đó cầm tiền, đã nói rõ sẽ bồi Tô Vũ cùng đi, cũng may là Tô Vũ tốt bụng, không miễn cưỡng hai người bọn họ.


Tô Vũ lại nhắc nhở: "Nếu các ngươi còn chịu được thì ở lại đây mài giũa một chút ý chí lực của mình đi, nơi này tương đối thích hợp rèn luyện sát tính!"


Hai người gật đầu, Vạn Tộc hố dĩ nhiên là địa điểm rất tốt để tôi luyện sát ý.


Nhìn xung quanh cũng có không ít người vào đây với mục đích tương tự bọn họ, bất quá ai nấy đều là tự tìm địa phương rèn luyện chính mình, không người nào trao đổi hay làm phiền tới ai.


Tô Vũ bội phục nhất chính là có mấy người trực tiếp nhảy xuống dưới hố sâu để tu luyện, cũng không sợ những cái kia thi xú, quả là đáng gờm.

Advertisement
';
Advertisement