Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Hạ Hổ Vưu phải về Hạ gia một chuyến, có rất nhiều đang chờ cậu xử lý.

Có một khoảnh khắc, cậu thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ tìm cường giả Nhật Nguyệt để xóa sạch trí nhớ của đám người Chu Hạo.

Có điều chỉ là nghĩ một chút rồi thôi, dù sao thì Tô Vũ người ta còn không để ý tới, mặc dù Hạ gia quan tâm, nhưng Tô Vũ mới là người sáng lập.

Còn về phần thu thập Tô Vũ… hoàn toàn là chuyện giết gà sưởi ấm, Hạ gia mà suy nghĩ nông cạn như vậy thì đã sớm diệt tộc từ vài trăm năm trước.

"Đúng là yêu nghiệt! Cái tên này có lẽ thật sự đã nắm giữ được di tích nào đó." Trong lòng Hạ Hổ Vưu thầm cảm khái.

"Dựa sát vào ta, hỗ trợ kéo ta lên, đây chính là đang bức Hạ gia đứng cùng chung một con thuyền với ngươi a!"

Từ lâu về trước, cậu đã biết rõ việc Tô Vũ làm gì cũng đều kéo theo cậu có ý nghĩa gì, cậu đương nhiên có thể lý giải tâm tư của hắn, đáng tiếc Hạ gia lại không phải do cậu làm chủ. Bản thân cậu thấy so với Đơn thần văn nhất hệ thì Tô Vũ còn trọng yếu hơn.

Nhưng chưa chắc phụ thân và Nhị gia gia bên kia đã nghĩ giống cậu.

"Vạn Thạch, Đằng Không, thậm chí Sơn Hải đều mở rộng cửa trước mắt hắn, tương lai cái tên này có thể đi đến mức nào đây?"

Hạ Hổ Vưu cảm khái một tiếng, sau đó vội vàng rời đi.

Tô Vũ nhìn bóng lưng của cậu, chỉ cười mà không nói gì.

Đại Hạ phủ vẫn là do Hạ gia định đoạt, bao gồm cả Nhân cảnh thì Hạ gia vẫn có lực chấn nhiếp to lớn. Hi vọng biểu hiện của hắn có thể khiến Hạ gia hiểu rõ, thứ mà đa thần văn nhất hệ dựa vào không chỉ là viên thần văn do Ngũ Đại để lại.

......

Phủ thành chủ.

Hạ Hầu gia vừa nhai chóp chép vừa ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hổ Vưu đang nói liến thoắng, trên gương mặt béo ị thoáng hiện lên vẻ động tâm, "Hoàn toàn triệt tiêu?"

"Đúng vậy."

Hạ Hổ Vưu gật đầu, chậc chậc nói: "Chu Hạo là học sinh của Ngọc Văn đường ca, cậu ta tu luyện《 Thiên Sơn quyết 》, thế mà lúc đó hợp khiếu thoáng cái liền triệt tiêu hết thảy lực đẩy, hai khiếu trực tiếp tương hợp."

Hạ Hầu gia như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, đáp: "Đúng là một công pháp tốt, dù cho đến Sơn Hải hiệu quả không bằng trước đó thì cũng đủ để cải biến tu giả trong tầng lớp dưới, có thể giúp thiên tài tiết kiệm rất nhiều thời gian, để bọn hắn càng nhanh quật khởi."

Hạ Hổ Vưu cười ha hả tranh công: "Nhị gia gia, ánh mắt của ta không tệ, đúng không?!"

"..."

Hạ Hầu gia liếc mắt nhìn cậu, tức giận mắng: "Nếu ánh mắt ngươi mà thật sự lợi hại, năng lực ngươi đủ mạnh thì lẽ ra đối phương hiện tại liền nên cúi đầu trước ngươi, cam tâm tình nguyện làm tiểu đệ của ngươi rồi, ngươi thì hay lắm, chỉ còn thiếu nước chưa gọi người ta một tiếng gia gia."

“...”

Hạ Hổ Vưu không phản bác được.

Lời y nói hình như có chút đạo lý.

Hạ Hầu gia hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tỏa sáng nói: "Hảo tiểu tử, giấu không ít thứ! Hạ gia thì không thể mặc kệ mọi việc, trắng trợn cướp đoạt công pháp, thế nhưng Hạ gia sẽ rất vui lòng khi người khác dâng đồ vật lên cho chúng ta."

"A?" Hạ Hổ Vưu vội vàng can ngăn: "Nhị gia gia, ngài cũng chớ làm loạn, Hạ gia một khi phá hư quy củ..."

"Cút!"

Hạ Hầu gia cả giận mắng: "Đồ đần độn nhà ngươi! Ai nói ta muốn phá hư quy củ? Ta mà làm, tổ gia gia của ngươi, lão đầu tử nhà ta còn không phải tới thu thập ta?"

Nói xong, y lại hùng hùng hổ hổ mắng: "Đồ đần độn, nếu không phải do ngươi quá vô dụng thì còn cần đến ta xuất mã? Sao không học một chút từ cha ngươi đi, đừng cả ngày sao y bản chính từ lão tử nữa, toàn học cái tính láu cá, thiên kiêu chướng mắt ngươi, đây cũng không phải là chuyện tốt!"

Đối với đứa cháu trai giống mình từ ngoại hình đến tính cách này, y đương nhiên vẫn tính là hài lòng.

Có điều quá mức láu cá thì cũng không nhất định là chuyện tốt.

Nhi tử của Hạ Long Võ, người thừa kế tương lai của Đại Hạ phủ không thể là một người chỉ biết tính toán vặt vãnh.

"Ngươi nhìn cha ngươi đi, năm đó mặc dù một thân toàn cơ bắp, nhưng tốt xấu gì cũng câu được không ít cường giả theo sau mình, ngươi thì sao? Nói ta nghe thử xem!"

"Tô Vũ!"

"Cút!"

Hạ Hầu gia chỉ muốn đánh người, "Đó là ngươi câu tới sao? Đó là do tiểu tử kia tự mình dính sát tới, muốn kéo ngươi làm chỗ dựa thì có. Thủ đoạn lôi kéo người của Tô Vũ ta thấy còn thành thục hơn ngươi. Ngươi nhìn người ta đi, hiện tại những người trong sở nghiên cứu thoáng cái đều đã trở thành tiểu đệ của hắn, nhất nhất đều nghe theo lời Tô Vũ nói. Tô Vũ là dùng quốc sĩ đối đãi kẻ khác, ngươi có làm được không? Mà thôi đi, ta thấy ngươi cũng chẳng khác gì tiểu đệ của hắn rồi."

"Ấy là còn chưa kể hắn thuộc đa thần văn nhất hệ, bị vạn người bài xích, vốn là thế yếu, còn ngươi? Uổng cho ngươi mang danh con cháu Hạ gia."

Khiển trách vài câu xong, Hạ Hầu gia mới tiêu tan hỏa khí.

Cũng là do y có chút khó chịu khi nghe đứa cháu trai ngu xuẩn của mình báo cáo việc nó đã tẩy sạch số nợ 300 ngàn công huân của đa thần văn nhất hệ. Đã vậy, nó còn không coi đây là việc to tát, đúng là con cháu bán ruộng tổ tông không đau lòng, ai...

300 ngàn công huân a!

Đồ đần độn, tức chết gia gia ngươi!

Hạ Hổ Vưu cũng không lấy làm giận, bị mắng cũng chỉ cười hì hì đáp: "Nhị gia gia, không như ngài nghĩ đâu. Thiên tài đều là kẻ tâm cao khí ngạo, nếu ta trực tiếp lộ ra thân phận thì không chừng những người kia đều cảm thấy là ta đang lấy thế đè người, hiện tại ta thấy rất tốt, mọi người thân thiết làm bằng hữu, chờ đến sau này bọn họ mới phát hiện ra được thân phận của ta. Ngài xem, đến lúc đó chắc chắn họ sẽ nghĩ, điện hạ Đại Hạ phủ lại đối xử với ta thân thiện như thế, đúng là quá cảm động."

"Tô Vũ không biết thân phận của ngươi?"

"Biết."

"Hắn cảm động à?"

"Cái kia... không có."

"Vậy ngươi vừa thả cái rắm gì đấy?"

Hạ Hầu gia vô lực chửi bậy, không để ý tới đứa cháu ngu ngốc này nữa, y tiếp tục ăn cơm, đợi tới khi ăn xong, y đứng dậy dùng khăn lau đi vết mỡ dính bên miệng, đoạn nói: "Chiêu hiền đãi sĩ thì nên tới cửa bái phỏng một phen! Ta sẽ thay mặt Phủ chủ đi gặp hắn một chút!"

"Cha ngươi thì thôi coi như bỏ qua, tên kia ngu xuẩn không kém gì ngươi, để hắn đi, có khi chẳng thương lượng được gì, ngược lại còn bán mất cả Hạ gia!"

Hạ Hổ Vưu: "..."

Ta nên im miệng thì hơn, ngài có thể mắng nhưng thì không.

Cha ta mà biết, nhất định sẽ đánh chết ta.

Hạ Hầu gia vừa đi vừa nói: "Còn ngớ ra đó làm gì? Đi thôi! Lần trước ta đã gặp Tô Vũ một lần, hàn huyên vài câu, tên này không phải là kẻ tốt. Chính ngươi kiềm chế một chút, ta đã điều tra tư liệu của hắn, từ lúc nhỏ đã là kẻ rất có đầu óc, hàng xóm, lão sư, đồng học đều có ấn tượng không tệ với Tô Vũ, ai cũng nhận xét hắn là hài tử ngoan ngoãn, lễ độ."

"Cách vách nhà hắn có một tiểu tử tên là Trần Hạo, tên này thường xuyên đánh nhau, thường xuyên bắt nạt người khác, nhưng theo ta điều tra thì Trần Hạo chắc chắn là tay chân của Tô Vũ, hắn là quân sư trong bóng tối, còn cậu ta là kẻ chuyên cõng nồi ra mặt thay cho Tô Vũ."

Hạ Hổ Vưu hiếu kỳ hỏi: "Nhị gia gia, vì sao Trần Hạo lại nguyện ý giúp hắn cõng nồi? Gia cảnh nhà Tô Vũ đâu giúp được gì cho Trần Hạo, tối thiểu trước đây chính là như vậy."


Hạ Hầu gia cười ha hả nói: "Cái này người ta gọi là năng lực! Ngươi còn kém lắm. Ngẫm lại xem, Trần Hạo cũng không chịu thiệt gì, cùng lắm thì mang cái danh thằng ngốc mà thôi. Đổi lại người khác không dám khi dễ cậu ta, đều biết cậu ta là kẻ thành thật, chỉ là tính tình nóng nảy, gặp chuyện không hợp liền ra tay đánh người. Về phần Trần Hạo thì nếu bản thân đã không chịu thiệt, lại còn có người âm thầm giúp đỡ mình nghĩ kế đối phó kẻ khác, như thế không phải rất tốt sao?"


Hạ Hổ Vưu như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.


Hai người ngồi lên một chiếc xe.


Hạ Hầu gia mở miệng nói: "Đi tới Đại Hạ Văn Minh học phủ!"

Advertisement
';
Advertisement