Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

"Các ngươi muốn dồn chết ta? Nằm mơ!” Nam tử nổi giận gầm lên một tiếng, "Ta liều mạng giết tiếp, các ngươi cũng sẽ chết người! Lưu Bình Sơn, thả ta ra, ta sẽ rời khỏi Nam Nguyên, tất cả mọi người đều dễ chịu!"

"Ta ở Nam Nguyên còn có cứ điểm, có 300 miếng tồn kim, coi như đó là chiến lợi phẩm của các ngươi!"

"Lưu Bình Sơn, Nam Nguyên chẳng qua là thành nhỏ, ngươi thật sự muốn chôn vùi một nhánh Tập Phong bộ ở đây ư?"

Thực lực Nam Nguyên không mạnh, đội nhỏ như Tập Phong đường không có nhiều nhánh, một vị Vạn Thạch liều mạng tiếp tục chiến, chưa nói tới việc giết chết toàn bộ nhưng tiểu đội đến cuối cùng chỉ sợ sẽ phải chịu tổn thất nặng nề.

Lưu đội trưởng cũng không tiếp lời, làm người của Tập Phong bộ thì nên nghĩ đến sẽ có một ngày này.

Gặp được Vạn Thạch cảnh, cũng là điều y không ngờ tới.

Quy mô trung đẳng... Không, đây kỳ thật không tính là gì.

Hơn mười người mà thôi, có một vị Thiên Quân cửu trọng đã xem như lớn, không nghĩ tới nơi này thế mà còn cất giấu một vị Vạn Thạch nhất trọng.

"Không... Có thể là gã mới đột phá chưa lâu, cho nên còn chưa kịp đổi đi nơi khác."

Nội bộ của Vạn Tộc giáo cũng có phân chia đẳng cấp, trên dưới, Vạn Thạch cảnh không nên chỉ lãnh đạo một nhánh tạp binh thế này, đối phương hẳn là vừa mới đột phá gần đây.

Trước đó hai người chiến đấu, nam tử không cấp tốc áp chế mình, cũng có thể thấy được suy đoán của y hẳn là không sai.

"Giết!"

Lưu đội trưởng không để ý tới gã, ba nhóm binh lính tiếp tục phối hợp, tiêu hao tinh lực và nguyên khí của đối phương, người này chắc chắn chạy không thoát!

"Lưu Bình Sơn! Ngươi muốn cá chết lưới rách với ta?"

Nam tử lại lần nữa nện đứt một cây kích sắt, đội viên cầm kích thổ huyết bay ngược, xương tay đứt gãy, có lẽ không còn sức tái chiến.

Chỗ trống cấp tốc bị những người khác lấp lên, trước đó trên không hạ xuống lưới lớn cũng bị nam tử thủ lĩnh nọ cưỡng ép xé rách một lỗ hổng, bất quá giờ phút này trên thân gã cũng có không ít vết thương nghiêm trọng.

...

Tô Vũ núp ở đằng xa xem mà rung động lòng người, trong thâm tâm hắn bỗng dưng nảy sinh một suy nghĩ táo bạo khó mà kiềm chế.

Đối phương quá mạnh!

Hắn thấy một đội viên Thiên Quân thất trọng bị đối phương đập cho cánh tay trực tiếp nổ tung, tiếp tục như vậy sẽ giống như lời gã nam tử nói, có thể gã chạy không được nhưng mà Tập Phong đường khẳng định sẽ tổn thất rất lớn.

Tô Vũ cắn răng, không do dự nữa, cấp tốc chạy thẳng tới bên đó.

Rất nhanh, Tô Vũ đã đến gần.

Lưu đội trưởng cũng thấy được, bất quá y không còn tâm sức đâu mà để ý tới hắn, lúc này Tô Vũ lẫn vào, chết cũng chết vô ích, chính y còn không thể bảo đảm bản thân nhất định có thể sống sót.

Đối phương trước sau gì cũng sẽ chết, nhưng phía bên mình, nhánh Bắc tiểu đội mà y quản lý, rất có thể lần này cũng sẽ phế bỏ.

"Lưu đội..."

"Cút!"

Lưu Bình Sơn gầm thét một tiếng, nghiêng đầu trừng Tô Vũ, lúc này dám quấy rối, y mà có dùng một đao đánh chết Tô Vũ thì cũng chẳng ai dám ngăn cản, thậm chí Liễu Văn Ngạn cũng không dám tìm y mà gây sự!

Trong thời điểm chiến đấu, đây là chiến trường, dù cho bọn họ chỉ là Tập Phong đường thì cũng có chiến trường của riêng mình!

Bị ánh mắt đầy sát khí của Lưu đội trưởng quét tới, Tô Vũ thoáng cái liền run lên, đây mới thực sự là đội trưởng Tập Phong đường đã giết qua rất nhiều người, y không phải là quan viên bình thường.

"Đội trưởng, ta có thể quấy rầy gã!"

Tô Vũ nói rất nhỏ, xen lẫn với tiếng binh khí va chạm, hắn vội vàng giải thích ý định của mình: "Ta là Văn Minh sư dự bị, ta có thể chế tạo huyễn cảnh, quấy nhiễu gã trong nháy mắt, Lưu đội trưởng có khả năng thừa cơ giết gã không?"

"Hả?" Lưu đội trưởng vốn là muốn một cước đạp bay Tô Vũ, lúc này nghe hắn nói thế liền ngẩn người, trong nháy mắt hoàn hồn lại: "Huyễn cảnh có thể quấy nhiễu được bao lâu?"

"Không biết, có khả năng là... một giây?"

Tô Vũ không xác định, hắn chưa từng thử qua.

Lưu đội trưởng nhìn về phía nam tử thủ lĩnh còn đang mạnh mẽ phá vỡ vòng vây, đại khái qua hai ba giây, y mới trầm trọng nói: "Ta chế tạo ra lỗ hổng, cho gã cơ hội phá vây! Ngươi quấy nhiễu gã, Tô Vũ, quân lệnh như núi, ta lệnh cho ngươi tối thiểu khiến cho gã chịu quấy nhiễu một giây trở lên!"

"Làm không được... ta sẽ chết! Còn làm được thì giết gã, tiểu đội không cần người chết!"

Lưu đội trưởng đã nghĩ ra phương án, y sẽ chế tạo cơ hội cho nam tử phá vây, đồng thời giúp Tô Vũ có điều kiện quấy nhiễu gã, trong nháy mắt ấy y sẽ ra tay giết chết đối phương, nếu giết không được thì mình ở gần sẽ tung ra một kích. Khi nam tử hoàn hồn, nếu y chết thì dĩ nhiên nam tử cũng sẽ trọng thương.

Đánh cược hay không?

Y không hề do dự!

Y chết, gã nam tử kia cũng trọng thương, rất nhanh sẽ bị đồng đội bao vây giết chết, những người khác sẽ không còn phải hi sinh nhiều thêm nữa.

Tình hình chiến đấu nằm ở ngay trước mắt, không cho y cơ hội nghĩ nhiều.

Tập Phong đường có rất nhiều người đều là lão binh xuất thân từ Chư Thiên chiến trường, Lưu đội trưởng cũng thế, thời khắc mấu chốt, y nguyện ý đánh cược một lần.

Tô Vũ run rẩy, quân lệnh...

Hắn không biết mình có thể làm được hay không, lúc trước hắn cảm thấy là có thể, dù sao trước đó hắn cũng có thể khiến Liễu Văn Ngạn bị ảnh hưởng, đối phương còn kém hơn Liễu chấp giáo, chẳng qua chỉ là Vạn Thạch, hẳn sẽ ảnh hưởng chút đỉnh.

Thế nhưng, một khi thất bại, Lưu đội trưởng sẽ chết, hắn phải gánh chịu trách nhiệm như vậy sao?

Lưu đội trưởng lại không cho hắn cơ hội, cấp tốc quát: "Đội hai lui ba mét!"

"Đội một đâm gã!"

Mấy đội viên không hề có chút do dự, kỷ luật nghiêm minh, dồn dập theo lệnh mà hành động.

Gã nam tử thủ lĩnh gào thét một tiếng, trường côn vung vẩy kín không kẽ hở, đánh cho các đội viên không ngừng rút lui, không ít người sớm đã máu chảy ồ ạt hai tay nhưng vẫn chiến ý dạt dào như cũ.

Lưu đội trưởng bắt đầu tiến vào khu vực giữa đội một và đội hai, y không tiếp tục nhìn Tô Vũ, chẳng qua là lời y vẫn vang vọng bên tai hắn, "Khi gã đột phá đội một tức thì tức khắc chế tạo huyễn cảnh giúp ta giết gã!"

Còn Tô Vũ có thể nắm chặt cơ hội kia hay không, Lưu đội trưởng đã không còn tinh lực để suy nghĩ nhiều như vậy nữa.

Ngược lại kết quả đều như nhau!

Khác nhau chẳng qua là ở chỗ, người chết là mình hay là những người khác mà thôi.

Tim Tô Vũ đã nhảy lên tới tận cổ họng, hắn có ý nuốt tinh huyết đi lên trợ chiến, nhưng dù hắn cắn nuốt tinh huyết thì cũng chỉ là Thiên Quân cảnh, đấu với Vạn Thạch căn bản là chuyện vô bổ.

Tô Vũ cắn răng suy nghĩ: "Chỉ có thể chế tạo huyễn cảnh hạn chế gã! Vậy phải huyễn cảnh gì mới được?"

Muốn cho người ta cảm thấy chân thực, thất thần, huyễn cảnh thông thường khẳng định không được.

Tô Vũ cắn nát môi suy nghĩ

"Đường chủ? Không, Tập Phong đường chủ cũng chỉ là Vạn Thạch..."

"Thành chủ... Thành chủ tới có lẽ sẽ khiến cho gã càng thêm tuyệt vọng mà bùng nổ toàn lực."

"Phải cho gã hi vọng, không thể để cho gã tuyệt vọng..."

Đối đãi với Vạn Thạch, nhất là một vị Vạn Thạch đang bị bao vây, nếu làm giống trước đó chắc chắn là không được.

"Đúng, chỉ có thể chế tạo ra đồng bạn của gã tới cứu gã thì mới được..."

Sau một khắc, Tô Vũ đã có quyết định.

Hắn biết quyết định này sẽ liên quan đến sống chết của một vị hán tử, dù hắn không quen thân gì với Lưu đội trưởng nhưng hắn không muốn chứng kiến đối phương chết ở đây.

Hắn cũng không muốn nhìn những người khác chết ngay trước mắt mình thế này!

...

Gã nam tử thủ lĩnh vẫn đang không ngừng tìm cách phá vây, vết thương trên người gã càng lúc càng nhiều, máu tươi thấm đẫm quần áo.

Tựa như một con dã thú lâm vào tuyệt vọng, nam tử gào thét thật lớn: "Lưu Bình Sơn, muốn chết thì cùng chết, lão tử dù có vong mạng cũng phải giết sạch các ngươi!"

"Làm được hãy nói!"


Lưu Bình Sơn mặt không đổi sắc, lạnh lùng đáp trả, y cầm trường đao trong tay, không ngừng bổ khuyết vào các nơi xảy ra lỗ thủng.


Đúng vào lúc ấy, lại có thêm một đội viên bị gã nam tử thủ lĩnh của Vạn Tộc giáo đánh trúng vào kích sắt, rầm một tiếng, xương tay triệt để đứt gãy, kích sắt rơi xuống.


Sắc mặt Lưu Bình Sơn đại biến, "Ngăn gã lại!"


Y cấp tốc tiến đến bên đó, gã nam tử kia lại vui mừng quá đỗi, xem ra cơ hội chạy trốn tới rồi!

Advertisement
';
Advertisement