Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

Hư không khẽ chấn động, hai vị cường giả đều bay tới hướng ngọn núi lớn kia.

Tô Vũ cũng không nhiều lời, hắn ngồi xuống, lấy từ trên người Toan Nghê chút gì đó để ăn, một mình bắt đầu nhai nuốt.

"Ngươi ăn cái này à?"

Lúc hắn đang ăn, thiếu niên Thiên Mã tộc đi tới, kỳ quái hỏi: "Ngươi ăn không nổi thức ăn ngon sao?"

"..."

Tô Vũ không muốn để ý đến cái tên này, đồ mà đám ngựa các ngươi ăn thì ta chưa hẳn ưa thích.

"Tô Vũ, ngươi mở nhiều khiếu huyệt như thế thì có hữu dụng không? Với thiên phú của ngươi, nếu mà không mở nhiều khiếu huyệt thì có lẽ đã sớm đến Đằng Không rồi!"

Tô Vũ cười nhạt: "Đằng Không? Ta giết Đằng Không cũng không ít, hữu dụng không?"

Được rồi, không có lời gì để phản bác.

Bên kia, Hạ Thanh cũng mang một ít gì đó đi tới, đưa chút thức ăn cho Tô Vũ, Tô Vũ khoát tay: "Các ngươi ăn đi, ra ngoài chớ ăn đồ của bất luận người nào, chỉ ăn thứ mình chuẩn bị là tốt nhất, đây là cách sinh tồn căn bản."

Lời này còn chưa nói hết, tay của thiếu niên Thiên Mã tộc chợt khựng lại. Tên kia còn đang muốn nhận đồ ăn từ Hạ Thanh đây này.

Hạ Thanh cũng không để ý, không đưa đồ ăn cho hắn nữa, nàng vuốt vuốt mái tóc tán loạn, đoạn hỏi: "Tô huynh, cách Nam Nguyên còn bao xa?"

"Thuận lợi thì đêm nay có thể tới."

Nói xong, Tô Vũ truyền âm cho nàng: "Nhắc nhở các vị tiền bối cẩn thận một chút, nhất là bên chỗ chúng ta, hiện tại Sơn Hải đều đã xuất hiện, ta lo lắng là có người đoán được cái gì!"

Hạ Thanh bất động thanh sắc, gật gật đầu.

Nàng ngoài miệng nói: "Tô huynh, bây giờ còn ở trong Đại Hạ phủ nên vẫn được bảo đảm, ra khỏi phủ thì sẽ không quá an toàn. Tô huynh, chúng ta giết yêu, không cần xuất phủ chứ? Ta nghe nói Nam Nguyên nằm gần biên cảnh, xuất phủ thì phiền toái rất lớn."

"Xem tình huống đã."

Tô Vũ thấy những người khác đang dỏng tai nghe thì liền nói: "Nam Nguyên gần Đại Minh phủ, dưới tình huống bình thường thì chúng ta sẽ không ra khỏi phủ, thế nhưng nếu là yêu loạn bùng nổ từ Đại Minh phủ bên kia thì khả năng là ta cần phải đi xử lý sạch, dĩ nhiên, nếu mọi người cảm thấy không an toàn thì cứ lưu lại Nam Nguyên cũng không có vấn đề…"

Hắn còn chưa dứt lời, ngọn núi lớn phía trước bỗng nhiên bùng nổ nguyên khí va chạm kịch liệt!

Hư không chấn động một cái, vài vị Hộ Đạo giả dồn dập hiện thân, ngưng trọng nhìn về phía bên kia.

"Đáng chết, là gia hỏa Thị Huyết tộc!"

Một vị trung niên trên mặt có bộ lông màu đen quát một tiếng, tỏ ra hơi nôn nóng.

Lão nhân Vân Hổ tộc cấp tốc nói: "Đừng rối tung lên, không sao đâu, chỉ mỗi hắn thì không làm gì được lão Thiên Mã!"

Dứt lời, lão lại trấn an mọi người: "Tạm thời quan sát, lão Thiên Mã cầu viện thì lại nói, bên này không thể tách rời các vị chủ tử!"

Ngoài miệng là nói như vậy, nhưng trong lòng thì lão đang cười nhạo.

Lão Thiên Mã bị giết thì thôi!

Vừa vặn tiết kiệm được chút sự tình!

Lúc bấy giờ, hai vị Sơn Hải trong nháy mắt giao chiến cùng một chỗ, Huyết Nguyệt mạnh mẽ tập kích đã làm thương tổn đối phương, bất quá lão Thiên Mã có thực lực cường hãn, không đến nỗi rơi vào thế hạ phong.

Hai người giao thủ đến khai sơn phá biển, sông núi nổ tung.

Một lát sau, Huyết Nguyệt đang đánh thì chợt bỏ chạy, bởi vì Cự Sơn bỗng xuất hiện!

"Đuổi theo!"

Cự Sơn quát một tiếng, lão Thiên Mã cũng vội vàng đuổi theo hướng Huyết Nguyệt đang bỏ chạy tán loạn!

Đám Vân Hổ thầm than một tiếng, đáng tiếc!

Suýt nữa thì quên mất Cự Sơn!

Lão Thiên Mã bên này xem như đã vô sự.

Đang nghĩ ngợi, ngay một khắc ấy, trên bầu trời, cường giả Thiết Dực điểu còn đang bay lượn quan chiến bỗng nhiên bén nhọn kêu thảm một tiếng!

Ngay tức thì, có một cột sáng kinh thiên phóng thẳng lên!

Phập một tiếng, trực tiếp xuyên thủng cái đầu của Thiết Dực điểu, bịch một tiếng, đối phương khôi phục nguyên hình thành một con chim to lớn vô cùng, tiếp theo, chim lớn không đầu trực tiếp rơi xuống!

"Hèn mạt!"

"Đáng chết!"

Chứng kiến cảnh tượng này, vài vị Sơn Hải xung quanh đều kinh hãi, cường giả Vân Hổ tộc độn không định phóng qua đó!

Tô Vũ vội vàng quát: "Bên này phải lưu lại người, cẩn thận!"

Lời này vừa nói ra, cường giả Vân Hổ nhất tộc hơi chấn động một chút, tốc độ chậm một nhịp, mà giờ khắc này, cường giả phát ra cột sáng kinh thiên ban nãy đã phù không, cướp đi con chim lớn không đầu, trong chớp mắt độn không tan biến!

"Đáng chết!"

Lão Thiên Mã và Cự Sơn cấp tốc tiến đến hướng bên kia nhưng không kịp, lão Thiên Mã giận dữ hét: "Ma đồng tộc! Đáng chết, hèn mạt, các ngươi dám sát hại đồng minh nhân tộc ở Đại Hạ phủ, muốn chết sao?"

Quá nhanh!

Bọn hắn cũng không nghĩ tới trong núi còn có một vị Sơn Hải thứ hai mai phục!

Ma đồng nhất tộc cũng am hiểu huyễn cảnh.

Vị ẩn nấp kín kẽ kia có thực lực rất mạnh, che giấu hành tung trước mặt những người khác rồi đột nhiên bạo phát ra đánh giết một vị Lăng Vân cửu trọng trong chớp mắt!

Bây giờ họ đã mất dấu Huyết Nguyệt, Độc Nhãn cũng bỏ trốn mất dạng.

Lão Thiên Mã và Cự Sơn lại truy kích một hồi, rất nhanh, hai người đều từ bỏ, chạy về lại bên chỗ đám học viên.

Sắc mặt của Triển Phi vừa bàng hoàng lại vừa ảm đạm!

Chết rồi?

Một màn mới rồi phát sinh quá nhanh, gã hoàn toàn không ngờ tới Hộ Đạo giả của mình lại chết rồi.

Bị người ta giết ngay dưới mí mắt của 6 vị Sơn Hải!

Cự Sơn chạy tới, thân hình thu nhỏ, nhìn về phía Tô Vũ, trầm giọng nói: "Thật có lỗi, ta không thể ngăn cản đối phương."

Tô Vũ khoát khoát tay, nhíu mày nhìn về phía những người khác, khẽ lẩm bẩm: "Hai vị Sơn Hải, ai mà đoán được!"

Hắn nhìn qua chỗ Triển Phi, cất tiếng xin lỗi: "Thật có lỗi, Triển huynh, ta cũng không nghĩ tới chuyện sẽ như vậy."

Lão Thiên Mã rầu rĩ nói: "Không liên quan tới ngươi, là do ta sai lầm, ta chỉ muốn truy kích tên Thị Huyết tộc, không nghĩ tới còn có một tên ẩn nấp! Chết tiệt!"

Xuất sơn bất lợi!

6 vị Sơn Hải thế mà để cho người ta giết một vị Lăng Vân cửu trọng ngay trước mắt!

Sắc mặt lão nhân Vân Hổ nhất tộc cực kỳ khó coi!

Chết mất một vị!

Mặc dù không phải Sơn Hải, nhưng bây giờ còn chưa tới nơi mà đã chết mất một vị, thật sự là vượt quá dự liệu của lão.

...

Ngay khi bầu không khí chỗ bọn họ đang bị đè nén.

Trong hư không.

Hai vị trung niên liếc nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Nửa ngày sau, một vị trung niên cường tráng trong đó thầm truyền âm: "Tại sao lại có thêm một tên Sơn Hải, lão đại, cần xuất thủ chưa?"

Bọn họ là do Hạ Hổ Vưu an bài tới.

Hai huynh đệ, họ là huynh đệ ruột thịt.

Lão đại nhíu mày, truyền âm đáp lại: "Không ra tay! Hổ Vưu nói chỉ phụ trách bảo hộ Tô Vũ, trừ phi Tô Vũ khiến cho chúng ta ra tay, bằng không chuyện khác cứ mặc kệ! Huống chi, hiện tại cũng khó phân địch ta!"

Y cũng không phân rõ ràng được tình huống!

Y chỉ biết duy nhất một điều, lần này ra ngoài thì phải nhìn chằm chằm vào Tô Vũ, nhiệm vụ của bọn họ là bảo hộ Tô Vũ bình an, chuyện khác thì đều có thể mặc kệ, dù cho Vạn Tộc giáo xuất hiện thì đó cũng là trách nhiệm của những người khác.

Trung niên cường tráng hơi buồn bực, truyền âm lần nữa: "Lão đại, mục tiêu của chúng ta rốt cuộc là ai? Tô Vũ đề phòng chính là Đơn thần văn nhất hệ? Ngươi cảm giác có người theo dõi sao?"

"Khả năng là sẽ có!"


Lão đại không nhiều lời, trong lòng y thở dài, tầm mắt nhìn về phía Tô Vũ, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là do vị này ban tặng, hôm nay nơi này chết bao nhiêu người, chỉ sợ đều là nằm trong mưu tính của Tô Vũ.


Hậu sinh khả uý!


Thiết Dực điểu nhất tộc chết, không phải là tính toán của hắn sao?


Bỗng nhiên lại toát ra hai vị đại yêu Sơn Hải cảnh!

Advertisement
';
Advertisement