Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

"Làm sao không quan hệ!" Lão sư quát lớn: "Cẩn thận không có gì là thừa cả! Mục tiêu chủ yếu của lũ súc sinh Vạn Tộc giáo không phải là cường giả, cũng không phải là thiên tài tu đạo, mà là trí giả!"

"Ngươi mặc dù chưa đạt tới danh xưng trí giả, nhưng ngươi đã được xem là thành phần nổi trội của Nam Nguyên trung đẳng học phủ được đề cử vào Văn Minh học phủ! Tại Chư Thiên chiến trường, Nhân tộc có thể trấn thủ vững vàng mấy trăm năm nay, không chỉ dựa vào các cường giả vô địch, mà còn dựa vào các trí giả ở phía sau hỗ trợ!"

"Các nghiên cứu sư đỉnh cấp ở Văn Minh học phủ, có người nào chưa từng bị ám sát? Những người này làm nhiệm vụ giải mã công pháp vạn tộc, đi sâu vào việc nghiên cứu nền văn minh của các chủng tộc khác, hỗ trợ cho cường giả Nhân tộc ngày một mạnh mẽ hơn, là nhân tố đắc lực cho quốc gia của chúng ta."

Quản lý càng nói lại càng dấy lên lòng kính nể: "Bọn họ yên lặng bỏ ra rất nhiều công sức, tính ra thì hoàn toàn không thua kém là bao so với các cường giả anh dũng chiến đấu trên chiến trường. Cũng chính vì bọn họ lợi hại như vậy cho nên việc các nghiên cứu sư trở thành mục tiêu của vạn tộc, bị bọn chúng ám sát là chuyện nhìn mãi thành quen."

"Gia hỏa Vạn Tộc giáo luôn tìm cách gây chiến nội bộ, mục tiêu chủ yếu không phải là ám sát cường giả, mà chính là thành phần trí giả! Mặc dù ngươi còn chưa thi đỗ Văn Minh học phủ, số lượng ngôn ngữ ngươi thành thạo cũng không tính là quá nhiều, nhưng ngươi vẫn còn rất trẻ, thực lực cũng yếu, như thế nếu bọn chúng có ra tay thì ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm hơn nhiều so với các vị trí giả có thực lực lợi hại khác."

Tô Vũ cười khổ, không đến mức bi thảm như vậy chứ?

Mặc dù hắn thông thạo ngôn ngữ của 18 chủng tộc, nhưng xét ra chư thiên vạn tộc thì thứ mà hắn hiểu biết là quá ít, chính hắn chưa bao giờ nghĩ mình là nhân vật quan trọng gì khiến Vạn Tộc giáo phải ám sát.

"Đừng có coi thường lời ta nói, tự ngươi nên cẩn thận chú ý một chút! Nếu gặp phải nguy hiểm gì thì tùy thời cầu viện, Nam Nguyên phủ bên này cũng sẽ tăng cường tuần tra, Tập Phong đường cũng đã bắt đầu tăng cường bố trí người, thậm chí Long Võ vệ cũng cảnh giác tuần tra khắp ngày đêm."

"Gặp phải phiền toái gì thì nhất định phải lớn tiếng hô hoán, nhiều nhất mấy chục giây, chắc chắn sẽ có người chạy tới."

Tô Vũ thấy lão sư nói nghiêm túc như vậy thì vội vàng gật đầu, đáp: "Lão sư yên tâm, ta đã biết! Nam Nguyên phủ nhỏ như vậy, những tên kia cũng chưa chắc sẽ đến chỗ chúng ta.”

Lão sư vẫn chưa yên tâm, cẩn thận dặn dò: "Ừ, nhưng cũng không thể khinh thường, nhất là lúc ngươi đi tới chỗ Liễu chấp giáo thì nhớ phải cẩn thận!"

Tô Vũ hơi ngẩn ra, "Liễu chấp giáo..."

"Liễu chấp giáo là chấp giáo thông thạo Vạn Tộc ngữ nhất Nam Nguyên trung đẳng học phủ. Học sinh trường chúng ta hằng năm thi đậu Văn Minh học phủ, tám chín phần mười đều là do ngài ấy chỉ dạy. Nếu Vạn Tộc giáo tới Nam Nguyên thành thì Liễu chấp giáo khẳng định là mục tiêu lớn nhất của bọn chúng, chứ không phải là phủ trưởng hay thành chủ."

Tô Vũ biến sắc, "Lão sư, nói vậy thì chẳng phải Liễu chấp giáo có nguy cơ lắm sao?"

"Không có việc gì, cũng đừng quá lo lắng, hiện tại phủ trưởng đã tự mình đi bảo hộ Liễu chấp giáo, Long Võ vệ cũng cử người âm thầm bảo hộ, Tập Phong đường bên kia thậm chí còn điều một tiểu đội sang, ta chẳng qua là nhắc nhở ngươi, lúc đi tìm Liễu chấp giáo thì nhớ phải chú ý an toàn!"

Tô Vũ nhẹ nhàng thở hắt ra, Liễu chấp giáo trong miệng quản lý cũng chính là lão sư của Tô Vũ, Tô Vũ có thể thông thảo 18 môn Vạn Tộc ngữ, hầu hết đều do ngài ấy tự mình dạy bảo.

Chính như quản lý nói, tính trên toàn Đại Hạ phủ, Liễu chấp giáo có lẽ không tính là gì, nhưng ở Nam Nguyên thành, nhất là Nam Nguyên trung đẳng học phủ, ngài ấy đích thật là người truyền bá văn minh, là thành phần trí giả quan trọng nhất.

Ông ấy công tác ở đây nhiều năm như vậy, đã đào tạo ra vô số học sinh thi đỗ Văn Minh học phủ. Trong số đó, có rất nhiều người đang giữ cương vị vô cùng quan trọng tại Đại Hạ phủ.

Nếu Vạn Tộc giáo tới Nam Nguyên thành để ám sát người, quả thật Liễu chấp giáo sẽ gặp nguy hiểm hơn nhiều so với thành chủ.

Đang khi hai người thấp giọng trò chuyện thì nhân viên công tác đã mang Thiết Dực điểu tinh huyết tới.

3 giọt!

Đổi lấy 3 giọt tinh huyết, Tô Vũ còn thừa lại 9 điểm công huân, hắn cũng có chút đau thịt, những năm này đi thư viện tra xét vô số tư liệu cũng mới hao tốn có 6 điểm, ngay một lúc liền xài mất 3 điểm, quá xa xỉ.

Tô Vũ trước đó vốn định lấy đồ vật xong liền về nhà nghiên cứu, nhưng bây giờ nghe quản lý nói chuyện, hắn đột ngột thay đổi ý định, muốn đi qua xem Liễu chấp giáo một chút, thuận tiện trưng cầu ý kiến của ông về một vài vấn đề.

...

Liễu Văn Ngạn một bên vừa cắm cúi ghi chép, một bên thuận miệng bảo: "Phủ trưởng, không cần thiết một mực đi theo ta, ta đang ở ngay bên trong học phủ, nào có nguy hiểm như vậy."

Phủ trưởng cười ha hả đáp: "Ta lại không quấy rầy ngươi, ngươi đuổi ta làm cái gì."

"Tiếng thở dốc của ngươi quấy nhiễu đến ta."

"..."

Phủ trưởng dở khóc dở cười, rất nhanh lại nghe Liễu Văn Ngạn tiếp tục đả kích mình: "Huống chi ngươi vừa phá Vạn Thạch cảnh, yếu như vậy, kỳ thật tới đây cũng vô dụng."

"Ta..."

Lão phủ trưởng rất bất đắc dĩ, rất yếu sao?

Có chút đi.

Lớn tuổi như ông mới phá Vạn Thạch cảnh xác thực không tính là gì, nhưng đây là Nam Nguyên thành, là cái thành nhỏ nhất trong số 28 thành ở Đại Hạ phủ.

Mà ông cũng không phải thành chủ, ông chẳng qua chỉ là một phủ trưởng của trung đẳng học phủ, thực lực mạnh quá để làm gì?

Cường giả chân chính nếu không phải đi tới Đại Hạ phủ công tác, thì đều xung phong đi ra Chư Thiên chiến trường, ở Nam Nguyên thành nho nhỏ này, ông đã được tính là người có năng lực rồi còn gì!

Lão phủ trưởng tức giận nói: "Ai, ngươi cho rằng ta muốn ở đây canh chừng ngươi chắc? Còn không phải là vì lão già như ngươi quá mức trọng yếu, ngươi ở Nam Nguyên thành này 20 năm, đào tạo ra 320 học viên thi đỗ Văn Minh học phủ, hằng năm trung bình có 16 người khảo thí thành công, trong đó một nửa đều là ngươi dạy dỗ, ngươi có thể không là cái đinh trong mắt của người khác hay sao?"

"Làm gì tới mức đó!" Liễu Văn Ngạn phì cười, "Dù sao Nam Nguyên cũng chỉ là một thành nhỏ, một năm thi đậu có nhiêu đó người, đối với toàn bộ Đại Hạ phủ mà nói thì đúng là không đáng giá nhắc tới, ngươi cảm thấy Vạn Tộc giáo sẽ để mắt tới ta à?"

Hai người đang vui vẻ trò chuyện, đột nhiên lỗ tai phủ trưởng khẽ động, nhận ra người tới là ai liền mỉm cười, "Tô Vũ tới tìm ngươi kìa, tiểu tử này so với phụ thân hắn còn có tiền đồ hơn!"

"Đừng có gièm pha Tô Long nữa, y chẳng qua là từ chối tới đây là trưởng phòng hộ vệ cho ngươi thôi, có cần ghi thù dai như vậy không?" Liễu Văn Ngạn lắc đầu, "Tên Tô Long kia vẫn còn hừng hực nhiệt huyết lắm, từ nhiều năm trước ta đã nhìn ra, y không cam tâm cứ như vậy lui về sau an ổn đâu, nếu không phải Long Võ vệ một mực từ chối y, thì có khi giờ này y đã là một thành viên của bọn họ rồi."

Lão phủ trưởng khịt mũi coi thường, "Y rõ ràng vào không được còn gì, muốn có hi vọng tiến vào Long Võ vệ thì ít ra cũng phải là Vạn Thạch cửu trọng."

"Vậy cũng so với ngươi còn mạnh hơn, chỉ cần y sống sót qua hai năm ở Chư Thiên chiến trường, sau này trở về có lẽ đã vượt xa thực lực của ngươi." Liễu Văn Ngạn nhu hòa cười bảo: "Tô Vũ cũng không tệ, chỉ cần thi đỗ Đại Hạ Văn Minh học phủ, mặc dù không tính là thiên tài, nhưng về sau cũng thừa sức trở thành trụ cột vững vàng chống lại vạn tộc, hai cha con bọn họ đều là người có ích đối với quốc gia!"


Lão phủ trưởng khẽ gật đầu, thế nhưng rất nhanh liền thở dài một tiếng, "Nếu không phải năm đó ta bị thương nặng trên Chư Thiên chiến trường thì cũng sẽ không lui về đây, làm cái chức phủ trưởng nhàn tản qua ngày, một chút ý tứ cũng chẳng có."


"Còn sống trở về đã là không tệ rồi, binh sĩ trên Chư Thiên chiến trường còn có bao kẻ chết người tàn phế kia kìa." Liễu Văn Ngạn cũng thở dài một tiếng.


Đang khi nói chuyện, thì Tô Vũ cũng vừa khéo bước vào.


Liễu Văn Ngạn nhìn thấy người tới liền lộ ra nụ cười, ông rất thích cậu học sinh Tô Vũ này, chăm chỉ, kiên nhẫn, không quản ngại gian khó, mặc dù không tính là đỉnh cấp thiên tài, nhưng như vậy là đủ. Nhân tộc không chỉ cần thiên tài, mà còn rất cần những hạt giống tốt biết cần cù, chịu khó bước từng bước tiến về phía trước giống như chàng trẻ trước mắt ông đây.

Advertisement
';
Advertisement