Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (full) - Bản dịch chuẩn

“Đó không phải việc nhỏ!”

Chu Thiên Đạo không cho là đúng, “Đó là đại sự, còn có chính ngươi, ngươi mới tới Đại Minh phủ, kỳ thật ta cảm thấy ngươi nên có mấy người bằng hữu thì tốt hơn, chung quy một mình sẽ có chút cô đơn, đám trẻ Thanh Nghiên các nàng tổ chức Thiên Đạo hội, ngươi cũng có thể cùng bọn họ ra ngoài một chút. Người trẻ tuổi đừng quá nghiêm túc, thả lỏng đi. Tới Đại Minh phủ rồi, ngươi không cần cảm thấy áp lực như ở Đại Hạ phủ nữa.”

Tô Vũ gật đầu, “Có thời gian ta sẽ đi.”

Chu Thiên Đạo cạn lời, tiểu tử này tuổi còn trẻ mà nghiêm túc quá.

Tới Đại Minh phủ nhiều ngày như vậy, trừ bế quan thì là đọc sách.

Không cảm thấy nhàm chán à?

Thôi, có lẽ người như vậy mới có thể đi xa, Đại Hạ phủ bên kia... Không thể không nói, bọn họ đúng là nghiêm khắc kiềm chế bản thân, cho nên thực lực mới mạnh hơn Đại Minh phủ không ít.

Đại Hạ, Đại Tần đều là đại phủ thực lực cường đại, dân chúng đều vô cùng thượng võ.

Ở bên kia, cường giả mới được tôn trọng.

Đại Minh phủ cũng vậy, nhưng những người khác cũng có cơ hội ra mặt, chưa chắc phải có thực lực cường đại mới được.

“Nếu rảnh thì đi chơi đi, mặt khác, danh sách lần trước ngươi xem chưa? Nếu chuẩn bị lập viện nghiên cứu, ngươi có thể gặp những người này, nói thật, thực lực thường thường, tuổi cũng quá lớn, nhưng tri thức uyên bác, đó là sự thật!”

Tô Vũ gật đầu, “Ta biết rồi.”

“Tiểu tử nhà ngươi, sao ta lại cảm thấy ngươi đến Đại Minh phủ rồi thì còn lười ra đường hơn cả ở Đại Hạ phủ thế?”

Chu Thiên Đạo thấy vậy thì thôi, ông đứng dậy, đơn giản dặn dò: “Ta không quấy rầy nữa, có việc gì thì ngươi cứ đi tìm Hồng Lượng.”

“Cảm ơn Phủ chủ!”

Chu Thiên Đạo mỉm cười, nháy mắt biến mất.

Tô Vũ tiếp tục đọc sách.

Chọn người, chắc chắn phải chọn.

Nhưng đều là người xa lạ, có vài thứ, có vài việc, không thể tiết lộ toàn bộ.

Nhưng hiện giờ mình tự lần mò mìm hiểu, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ ràng, chuyện chọn người thật sự không cần vội.

Huống chi, một đám ông lão bà lão chưa chắc đã nguyện ý đến chỗ mình, dưa hái xanh không ngọt.

“Viện nghiên cứu quan trọng, mà mau chóng tăng thực lực lên càng quan trọng hơn!”

“360 khiếu huyệt có thể gom đủ hay không, có thể hình thành một đại tuần hoàn hay không?”

“Bạch Thiên Hạo...”

Tô Vũ lật xem《 Đại Minh phủ ký 》, trong đó có ghi chép về Bạch Thiên Hạo.

Ông là người lập nên Bạch gia! Từng dùng thực lực Lăng Vân cửu trọng đánh chết một vị cường giả Sơn Hải thất trọng, thực đáng sợ!

Bạch Thiên Hạo cũng là một trong những cường giả đi theo Đại Minh Vương lập nên Đại Minh phủ.

Nhưng sau trận chiến ấy, ông đã ngã xuống.

Mà Bạch gia tiếp tục truyền thừa!

Hiện giờ gia chủ Bạch gia là đại bá của Bạch Phong, ông không phải Sơn Hải cảnh, chỉ là Lăng Vân cửu trọng, nhưng gia gia của Bạch Phong vẫn còn sống, chuyện này ngoài dự kiến của Tô Vũ, gia gia của Bạch Phong là một vị cường giả Sơn Hải cảnh!

Nhưng Bạch gia lão gia tử bế quan, đã nhiều năm chưa xuất quan, cũng không biết ông đang đột phá hay đang làm gì.

Phụ thân của Bạch Phong hiện đang nhậm chức ở phủ quân, Tô Vũ chưa từng gặp đối phương.

Hắn là học sinh của Bạch Phong, hẳn là Bạch gia biết mình.

Nhưng đến hôm nay, Bạch gia không có ai liên hệ với hắn, Tô Vũ cũng không tùy tiện đến bái phỏng, hắn không rõ ràng tình huống Bạch gia, ai biết có phải lão sư mình bị Bạch gia từ bỏ hay không.

“Nguyên Thần khiếu, Bạch Thiên Hạo...”

Đương lúc hắn đang nghĩ ngợi thì hư không xung quanh bất chợt dao động, ngay lập tức, Ảnh Tử và Thủy Nhân dồn dập bày ra tư thái cảnh giác đề phòng.

“Khụ khụ, người một nhà!”

Chỉ chớp mắt sau, từ trong hư không, một vị lão giả xuất hiện, tiên phong đạo cốt, bề ngoài rất đẹp lão! Tóc dài màu ngân bạch, chòm râu bạc phơ, mặc trường bào màu trắng, thoạt nhìn rất có tiên khí.

Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng, hắn đứng dậy, cung kính vái chào: “Bái kiến Hồ viện trưởng!”

“Ngươi biết ta à?”

“Học sinh đoán thôi!”

“Nhãn lực không tồi!”

Hồ Hiển Thánh!

Viện trưởng Đại Minh phủ đa thần văn học viện!

Hồ Hiển Thánh tươi cười: “Không hổ là thanh niên tuấn kiệt danh chấn Nhân cảnh, khí chất này, khí độ này không giống người thường!”

“Viện trưởng quá khen!”

Tô Vũ tươi cười, đáp có lệ.

Hồ Hiển Thánh tới tìm mình làm gì?

Vay tiền à?

“Tô đồng học, ngươi đã đến đây vài ngày rồi, mấy ngày nay ta vẫn luôn bận rộn, không có thời gian tới đón tiếp.”

“Viện trưởng nói đùa, ta nên đi bái phỏng viện trưởng mới phải!”

Hồ Hiển Thánh vuốt râu, cười ha hả: “Không sao không sao, nhưng mấy ngày nữa khai giảng đúng không? Ta thấy đến bây giờ Tô đồng học cũng chưa đi báo danh, vừa tới đây hẳn là còn có nhiều chuyện chưa quen, nhưng đã sắp nhập học rồi, vẫn nên đi đăng ký đi thôi.”

“Ta đã biết, ta sẽ sớm đi xử lý.”

“Không có việc gì, ta đã giúp ngươi làm xong rồi, việc nhỏ!”

Hồ Hiển Thánh cười trêu ghẹo: “Không mời ta ngồi xuống tâm sự sao?”

“Viện trưởng, mời ngồi!”

Tô Vũ cũng bất đắc dĩ, ngài muốn nói cái gì, ta không có tiền, đừng vay tiền ta!

Hồ Hiển Thánh ngồi xuống, nói thẳng vào vấn đề: “Là thế này, ta nghe nói Tô đồng học chuẩn bị lập viện nghiên cứu Nguyên Thần, ta cảm thấy đây là chuyện tốt! Chỗ ta có một khu viện nghiên cứu rất lớn, giờ mà xây một viện nghiên cứu mới thì quá mất thời gian, hơn nữa còn hao tốn rất nhiều tài chính.”

“Ta nghĩ thế này, Tô đồng học đừng lãng phí tiền, nếu không ngươi nhập cổ phần vào viện nghiên cứu của ta đi, thế nào?”

“...”

Tới rồi!

Tô Vũ bất đắc dĩ, ngoài miệng lại cười đáp: “Viện trưởng, chuyện này thì thôi đi, ta chỉ là đùa nghịch trò trẻ con mà thôi, ta đã nghe người ta nói về viện nghiên cứu của viện trưởng, đó là viện nghiên cứu quá cao cấp.”

“Không cao cấp không cao cấp, thường thôi...”

Hồ Hiển Thánh nói: “Viện nghiên cứu của ta từ lúc mới thành lập đến giờ đã được đầu tư hơn 200 vạn điểm công huân! Nếu Tô đồng học nhập cổ phần, thì ngươi chỉ cần chi 40 vạn điểm công huân, ta cho ngươi 30% cổ phần, thế nào?”

“Một khi có thành quả, Tô đồng học ngẫm đi, đó chính là đại trận dịch chuyển không gian đấy!”

Lão nhân hưng phấn trình bày: “Dịch chuyển đại trận là thứ gì, ngươi có hình dung ra không? Thời điểm hiện tại ngươi mà lên đường đến phủ thành Đại Hạ phủ thì mất bao lâu? Ba ngày! Đây là thời gian ít nhất! Lăng Vân cần hai ngày, Sơn Hải cần một ngày, Nhật Nguyệt cũng cần nửa ngày, dù là vô địch thì cũng cần hai ba tiếng đồng hồ!”

“Quá mất thời gian!”

“Ngươi nghĩ xem, một khi có dịch chuyển đại trận, Truyền Tống Trận, đến phủ thành Đại Hạ phủ chỉ cần ba giây!”

Hồ Hiển Thánh cảm thán: “Ba giây! Hơn nữa Nhân cảnh chúng ta có 6 cánh cửa đi đến Chư Thiên chiến trường, nhưng từ Đại Minh phủ đến cửa gần nhất cũng cần dăm ba bữa mới được, phân bố ở trời Nam biển Bắc, nhưng nếu có Truyền Tống Trận, dù không thể truyền qua trong một lần, thì cũng chỉ cần mấy chục giây hay một phút là đủ rồi!”

“Một lần truyền tống, thu ngươi 100 điểm công huân có đắt không?”

Hồ Hiển Thánh tươi cười: “Không đắt đúng không? Mà các đại phủ tại Nhân cảnh, mỗi ngày dòng người có bao nhiêu? Ta không nói tất cả đều dùng Truyền Tống Trận, dù một ngày chỉ có vạn người sử dụng, đó chính là trăm vạn điểm công huân! Khấu trừ phí tổn, phí dụng hoạt động, một ngày ít nhất kiếm lời 30 vạn điểm công huân!”

“Đó chỉ là số tiền ngươi kiếm được trong một ngày!”


Hồ Hiển Thánh phấn chấn: “Đây chỉ là trong Nhân cảnh, một ngày 30 vạn, một năm chính là 1 trăm triệu điểm công huân a!”


“Mà nếu vận dụng tới chiến trường Chư Thiên, trời ơi, vậy còn kinh hơn!”


Hồ Hiển Thánh khoa trương chấn động: “Chỉ sợ quân đội sẽ mừng rỡ như điên, một lần cho chúng ta mấy ngàn vạn điểm phí dụng trao quyền cũng là bình thường.”


“...”

Advertisement
';
Advertisement