Nhưng từ lúc này, tất cả mọi người trong Thiết Lâm Quân đều đã tin vào Kim Phi.

"Tướng quân uy vũ! Tướng quân uy vũ!"

Tiếng hò hét của những người lính vang vọng khắp nơi.

Kim Phi cười vẫy tay với phía dưới, xoay người bước xuống khỏi cao điểm.

Bước tới nơi không bị ai thấy bên dưới, Kim Phi ngồi xuống tảng đá, thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt.

Chiến tranh đã tàn khốc từ thời cổ đại.

Lúc này, trên bãi sông, xác của kỵ binh và ngựa chiến ở khắp nơi, bãi sông nhuốm máu, mặt đất sình lầy.

Một mùi máu đặc quánh quanh trại.

Đối với Kim Phi, người lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, quả là sự đả kích quá lớn.

Chỉ là với tư cách là thống soái của một quân đội, trạng thái của y sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tinh thần của Thiết Lâm Quân, cho nên y đã kìm chế và giữ vẻ bình tĩnh.

"Nếu muốn nôn thì cứ nôn đi, lần đầu ai cũng vậy, về sau sẽ quen thôi".

Ông Triệu bưng một chén trà ấm lên, an ủi: "Ngài còn tốt hơn ta đấy. Trong lần đầu tiên ta theo Phạm tướng quân ra chiến trường. Không chỉ nôn mà còn tè ra quần".

"Cảm ơn".

Kim Phi nhấp một ngụm trà ấm, đè nén khó chịu trong bụng, không để cho mình phun ra.

Sau khi bình tĩnh một chút, Kim Phi tiếp tục đứng lên.

Trận chiến đã thắng, nhưng y vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Đầu tiên phải bố trí binh lính thu dọn xác trên bãi sông, sau đó dùng đất giấu vết máu đi, nếu không ngày mai sẽ bốc mùi hôi thối.

Còn trên núi, công việc của máy bắn đá sẽ tiếp tục.

...

Thiết Lâm Quân đầy hân hoan, nhưng ở thành Vị Châu, soái phủ của Phạm tướng quân, lại trở nên ảm đạm.

Đã hai giờ kể từ khi tin tức về việc Thanh Thủy Cốc bị tập kích được truyền đến, nhưng Phạm tướng quân đã không gửi quân tiếp viện.

Bởi vì báo cáo khẩn cấp do ông Triệu gửi đến nói rằng Kim Phi, thống soái mới của Thiết Lâm Quân, đã bị người Đảng Hạng làm cho sợ hãi, không thể làm gì trước sự tấn công của người Đảng Hạng.

Phạm tướng quân suy đoán từ bức thư rằng Kim Phi chắc chắn sẽ không thể bảo vệ Thanh Thủy Cốc.

Nếu gửi quân tiếp viện, rất có thể sẽ gặp phải kỵ binh của người Đảng Hạng trên đường đi.

Thay vì đưa người ta vào chỗ chết, tốt hơn là nên giữ vừng thành.


Đây cũng là cách tốt nhất để chống lại kỵ binh.

Advertisement
';
Advertisement