Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Bây giờ Hắc Thủy Câu vô cùng đông đúc, tất cả đều là thổ phỉ bị bắt.

Đương nhiên, chắc chắn vẫn có rất nhiều thổ phỉ trốn thoát, rất khó quét sạch hoàn toàn thổ phỉ, sẽ cần một trận chiến lâu dài.

Nhưng trải qua lần tiêu diệt thổ phỉ này, đám nhỏ thổ phỉ sẽ rất khó làm nên được trò trống gì nữa.

Ít nhất chúng sẽ không dám hiên ngang đến cướp bóc lương thực trong làng hàng năm giống như trước.

Điều này đã vượt qua kì vọng của Kim Phi và Khánh Mộ Lam.

Sau khi giải quyết xong thổ phỉ Quảng Nguyên, Trương Lương không vội đưa binh đến các quận khác mà lại tập hợp

Chủ tướng có ảnh hưởng rất lớn với một đội, sau lần đàn áp thổ phỉ này, Trương Lương đã thành công tạo dựng được uy tín trong đội trấn áp, ở trại huấn luyện lần thứ hai, các binh lính nghe lời hơn, cuộc huấn luyện diễn ra suôn sẻ hơn lần đầu.

Trương Lương đang định mấy ngày nay xuất phát đến nơi khác nhưng bất ngờ bắt được đàn em của Phùng tiên sinh.

Biết được Phùng tiên sinh từng tiếp xúc với người Thổ Phiên, Trương Lương nhận ra sự nghiêm trọng của chuyện này, lập tức dẫn tù binh chạy về làng Tây Hà.

Kết quả Kim Phi lại không ở trong làng, Trương Lương bảo Tiểu Ngọc phái người đi thông báo cho Kim Phi ngay trong đêm.

Nếu là bình thường, Kim Phi sẽ khen ngợi mình, Trương Lương chắc chắn sẽ khách sáo vài câu.

Nhưng bây giờ hắn không quan tâm được nhiều thế.

“Cảm ơn tiên sinh đã khen ngợi”.

Trương Lương đáp bừa lại một câu, sau đó nói: “Tiên sinh, bây giờ chúng ta gặp rắc rối lớn rồi”.

“Lương ca đang lo chuyện người Thổ Phiên à?”, Kim Phi hỏi.

“Đúng thế”, Trương Lương gật đầu nói: “Ta từng đánh nhau với người Thổ Phiên nên rất rõ chúng.

Người Thổ Phiên tàn ác tham lam, ác hơn thổ phỉ gấp trăm lần.

Thổ phỉ chỉ cướp bóc của người dân, còn người Thổ Phiên thì chẳng xem người dân Đại Khang là người, giết người cướp của không việc ác nào mà không làm.

Nếu người Thổ Phiên lại đánh đến, trấn áp không có ý nghĩa gì cả”.

“Tiểu Ngọc, ta bảo cô nhanh chóng truyền tin cho công chúa điện hạ, đã truyền đi chưa?”, Kim Phi hỏi.

“Đã truyền đi rồi, ta vừa nhận được tin là lập tức bảo A Cường dẫn người thúc ngựa đến Tây Xuyên”.

Trương Lương đáp.

“Lương huynh, huynh làm tốt lắm”.

Kim Phi lại khen ngợi nhìn Trương Lương.

Không chỉ biết đánh nhau mà còn có thể cảnh giác trước nguy hiểm, Trương Lương ngày càng hợp làm tướng quân.

“Tiên sinh, bây giờ chúng ta phải làm gì?”, Trương Lương hỏi.

“Ta bảo Đại Lưu đi gọi mấy người Tiểu Bắc đến rồi, đợi người đến đủ rồi nói”.

Kim Phi tiện tay kéo một cái ghế đến: “Tiểu Ngọc, đi lấy cho ta một bát cơm đến đây”.

Cả buổi sáng tốn rất nhiều sức, sau đó lại đi đường cho kịp giờ, giờ y cảm thấy cực kỳ đói.

Tiểu Ngọc đến nhà ăn của nhân viên hộ tống lấy cho Kim Phi một bát cơm nhỏ, còn lấy vài cái bánh bao và đĩa đồ mặn.

“Tiên sinh, trong nhà ăn chỉ còn cái này thôi”.

“Không sao, có gì ăn đó”.

Kim Phi cầm bánh bao lên cắn một miếng.

Ăn được một nửa, Đường Tiểu Bắc, Đường Đông Đông, trưởng làng, Mãn Thương cũng đã đến.

Đợi mọi người đến đông đủ, Kim Phi vừa bưng cơm vừa gật đầu với Trương Lương: “Lương huynh, nói lại tình hình với mọi người đi”.

“Vâng”, Trương Lương nói lại tình hình hiện tại lại cho mọi người.

“Phi ca, Lương Tử, hai người lo lắng quá rồi phải không?”

Trưởng làng nói: “Thổ Phiên đánh nhau với Đại Khang cũng chẳng phải một hai năm nay, hai bên đã đánh nhau lúc ta còn nhỏ kìa, nhưng đều là mấy trận nhỏ. Người Thổ Phiên cũng chỉ cướp bóc ở vùng biên giới rồi bỏ đi, rất ít khi chạy đi xa”.

Advertisement
';
Advertisement