Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Cửu công chúa thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

"Tiếp theo, đã đến lúc chúng ta phản công!"

Kim Phi ngước nhìn lên bầu trời và nói: "Lương ca, phóng khói đi”.

Ngay sau đó, một cột khói khác bay lên bầu trời.

Chỉ là lần này cột khói có màu đỏ.

Núi Mao Nhi.

Nhóm Mạnh Thiên Hải đến núi Mao Nhi chỉ mang theo lương thực dùng trong vài ngày, cho dù sau đó khổ cực có tiết kiệm hơn nữa, nhưng thức ăn cũng đã hết từ lâu.

Hiện giờ ở núi Mao Nhi, đừng nói là heo rừng thỏ rừng, ngay cả mấy con vật trốn sâu trong hang hốc như rắn ếch chuột bọ gì đó cũng đều bị đào bới diệt sạch hết rồi.

Sau đó, binh lính bắt đầu gặm vỏ cây, ăn rễ cỏ.

Nếu cứ kéo dài như vậy, đừng nói là đánh giặc, binh lính đều sẽ bị chết đói trước.

Thời gian này, Mạnh Thiên Hải cũng đã thử dẫn người đi phá vòng vây, nhưng người Thổ Phiên chiếm địa thế thuận lợi, thật sự không thể thoát ra được.

Trong lúc Mạnh Thiên Hải định làm liều được ăn cả ngã về không, thì nhận được bồ câu đưa thư của Cửu công chúa.

Kể từ khi phát hiện người Thổ Phiên ở dưới chân núi bỏ chạy hơn một nửa, Mạnh Thiên Hải biết hành động Cửu công chúa đã bắt đầu rồi.

Trước tiên, anh ta ra lệnh cho lính hậu cần vét sạch số lương thực còn lại, cung cấp cho tướng sĩ được ăn no.

“Đại nhân, huynh ăn chút gì đi, không ăn sẽ nguội mất”.

Phó tướng bưng một bát cháo đến, thuyết phục.

Từ sau khi người Thổ Phiên hành động, Mạnh Thiên Hải vẫn đứng trên sườn núi đá cao, nhìn chăm chú về hướng Tây, chỉ sợ sẽ bỏ sót bất kỳ tin tức gì.

“Ta không đói, ngươi mang cho người bị thương ăn đi”.

Mạnh Thiên Hải giờ đây thật sự không có tâm tư ăn uống gì cả.

Phó tướng chuẩn bị thuyết phục thêm vài câu, đột nhiên thấy lồng ngực của Mạnh Thiên Hải phập phồng dữ dội.

Theo hướng nhìn của Mạnh Thiên Hải về phía Tây, trên không trung không biết từ lúc nào xuất hiện rất nhiều cột khói.

“Thông báo cho tất cả giáo úy đến lều của ta!”

Mạnh Thiên Hải đẩy phó tướng ra, nhảy xuống tảng đá.

Phó tướng ném cái bát xuống, xoay người chạy đi.

Mấy phút sau, từ giáo úy đến tướng lĩnh đều tập trung đến lều lớn của Mạnh Thiên Hải.

“Gọi mọi người đến đây để làm gì, chắc ai cũng đoán được rồi đúng không?”

Mạnh Thiên Hải nói: “Cửu công chúa điện hạ đã dẫn dụ người Thổ Phiên đi hơn một nửa, hôm nay chỉ còn lại binh mã của hai Kỳ, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, nếu lần này không thoát ra được, đừng nói là điện hạ tới chém đầu, chúng ta cùng đói chết ở núi Mao Nhi cũng coi như đáng đời!”

“Tướng Quân, tiểu đoàn Thiết Hổ của ta xin làm tiên phong, nếu không đánh chiếm được dãy núi Mỏ Vịt, Trần Phượng Chí ta nguyện lấy cái chết tạ tội!”

Một người đàn ông vạm vỡ râu quai nón ôm quyền xin chiến.

Tiểu đoàn Thiết Hổ do Khánh Liên Thành - phụ thân của Khánh Mộ Lam thành lập, họ theo Khánh Liên Thành, Nam chinh Bắc chiến nhiều năm, tiểu đoàn này cũng coi như là một đơn vị tác chiến mạnh nhất dưới thời của Khánh Hâm Nghiêu.

Một doanh trại của quân Đại Khang trung bình có nhiều nhất là 1.000 người, thường sẽ không có tên riêng, mà được gọi là tiểu đoàn 1 tiểu đoàn 2, nhưng tiểu đoàn Thiết Hổ lại có tới 2.200 người, là một doanh trại tăng cường hiếm thấy.

Cho nên lúc đầu Mạnh Thiên Hải đã giao dãy núi Mỏ Vịt quan trọng nhất cho tiểu đoàn Thiết Hổ bảo vệ.

Doanh trại mạnh mẽ, binh lính dồi dào, tiểu đoàn Thiết Hổ những năm gần đây đã trải qua nhiều lần thay máu, các cựu binh theo Khánh Liên Thành chinh chiến đã chết hết, rất nhiều binh lính đều là những tân binh lần đầu ra chiến trường.

Lúc huấn luyện và luận võ thường ngày, tiểu đoàn Thiết Hổ biểu hiện rất tốt, nhưng khi ra chiến trường đổ máu thật, không ít tân binh cũng hoá ngốc.

Hơn 2.000 người, còn chiếm được địa hình thuận lợi, vậy mà cả canh giờ cũng không bảo vệ được, đã bị quân địch cướp mất dãy núi Mỏ Vịt

Điều khiến mọi người thất vọng nhất là bên quân địch chỉ có 500 người…

Trước kia, chiến sĩ trong tiểu đoàn Thiết Hổ đều là những người kiêu hãnh trong quân đội, hầu như tất cả binh lính đều cảm thấy được vào tiểu đoàn Thiết Hổ là đáng tự hào.

Nhưng trải qua trận chiến này, tiểu đoàn Thiết Hổ hoàn toàn trở thành trò cười.

Hiện tại, rất nhiều binh lính ăn không đủ no, đều đổ hết mọi bực tức lên đầu tiểu đoàn Thiết Hổ.

Thấy chiến sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ, cười nhạo đã là nể tình, có không ít người chạy thẳng đến tiểu đoàn Thiết Hổ nhổ nước bọt vào bọn họ.

Tiểu đoàn Thiết Hổ cho dù có ấm ức đến đâu, cũng chỉ có thể chịu đựng.

Dù sao dãy núi Mỏ Vịt thật sự là mất trong tay bọn họ.

Advertisement
';
Advertisement