Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nội bộ của Thổ Phiên đã hỗn chiến nhiều năm, ban đầu Gada chỉ muốn nghỉ ngơi lấy sức, không hề có ý định khởi chiến với Đại Khang.

Nhưng sau khi nghe thấy tin này, ông ta lại quyết định tìm cơ hội tấn công.

“Sau khi đi tới Tây Xuyên, ta đã phái người đi thu thập thông tin, mới hay rằng Kim Phi chính là người đánh bại người Đảng Hạng”.

Vu Triết nói: “Tướng quân có biết hắn dùng bao nhiêu người để đánh bại mười ngàn kỵ binh không?”

“Bao nhiêu?” Đan Châu hỏi.

“Không tới ba ngàn người!”

“Không thể nào!” Đan Châu lắc đầu nói.

Bởi vì thông tin quá lạc hậu, mặc dù gã có nghe nói trong cuộc chiến ở Thanh Thủy Cốc, nhưng vẫn không được nghe chi tiết về quá trình của trận chiến.

Đan Châu đã đánh trận nửa đời người, gã hiểu ý nghĩa của mười ngàn kỵ binh.

Đừng nói là ba ngàn bộ binh, có ba chục ngàn cũng rất khó để đánh bại mười nghìn kỵ binh.

“Lúc mới nghe nói, ta cũng cảm thấy cực kỳ hoang đường, không có khả năng. Nhưng sau đó ta đã bảo gián điệp đặc biệt đi thu thập tình báo, mới biết đó là sự thật”.

Vu Triết vừa nói vừa lấy ra một mẩu tình báo ra.

Trong đó ghi cặn kẽ quá trình của trận chiến nơi Thanh Thủy Cốc.

Sau khi xem xong, Đan Châu im lặng không nói gì.

Cuối cùng, gã thở dài một tiếng, nói: “Trước đây ta lại không biết trên đời có người tài giỏi như vậy. Chả trách hắn có thể diệt đội ngũ ba ngàn quân của ta mà không tốn một binh lính nào. Thủ đoạn của hắn đúng là chưa nghe bao giờ!”

Vu Triết vuốt râu, vui mừng mỉm cười.

Ông ta nói nhiều như vậy là muốn nhắc nhở Đan Châu không thể khinh địch.

Xem ra lời nhắc nhở kia có tác dụng rồi.

Hai người bàn bạc lại về chiến lược. Mãi đến nửa đêm, Vu Triết mới rời đi.

Kết quả là ngày hôm sau, mặt trời còn chưa mọc mà Vu Triết đã tới.

“Tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Đan Châu vừa mặc quần áo vào vừa hỏi.

Nếu như không có việc gì thì Vu Triết sẽ không bao giờ tới đây sớm để quấy rầy gã.

“Tướng quân, ta vừa mới nhận được tin tức. Trần Văn Nhi đã từ bỏ núi Mao Nhi, dẫn theo Mạnh Thiên Hải xông tới thành Tây Xuyên”. Vu Triết hoảng loạn nói.

“Trần Văn Nhi điên rồi sao?” Đan Châu dừng lại việc trên tay, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Đêm hôm qua hai người đã bàn bạc tới nửa đêm, chính là đang bàn chuyện núi Mao Nhi.

Núi Mao Nhi chạy dài từ sông Kim Mã tới thành Tây Xuyên, địa hình cực kỳ thích hợp để phòng ngự.

Đó là lý do lần trước Khánh Hâm Nghiêu mới phái Mạnh Thiên Hải mai phục Đan Châu ở núi Mao Nhi.

Cả Đan Châu và Vu Triết tối qua đều cho rằng, Cửu công chúa chắc chắn sẽ để Mạnh Thiên Hải tiếp tục phong tỏa núi Mao Nhi, cắt đứt đường lui của quân Thổ Phiên.

Không ngờ mới chỉ canh giờ sau, cả hai đều như bị vả vào mặt.

Cửu công chúa lại bỏ nơi có địa hình thuận lợi kia, nơi mà vất vả lắm mới lấy lại được, đi về phía thành Tây Xuyên.

Đan Châu thật sự không thể hiểu được Cửu công chúa đang nghĩ gì.

“Tiên sinh, chúng ta có nên phái người ngăn họ lại không?”

Trong đầu Đan Châu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: “Lúc này trong tay Trần Văn Nhi chỉ có nhóm Mạnh Thiên Hải, lại còn từ bỏ đi địa hình thuận lợi như vậy. Đây chính cơ hội tốt để ta trừ khử Trần Văn Nhi và Kim Phi!”

“Không được!” Vu Triết vội nói: “Quân của Mạnh Thiên Hải phải tới mấy ngàn người. Muốn nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng, ít nhất phải phái ra số lượng quân như nhau mới nắm chắc được”.

Mà lúc này đại quân đều có nhiệm vụ riêng. Một khi phái ra mấy ngàn người và ngựa, chắc chắn nhiều nơi sẽ xảy ra vấn đề. Nếu Khánh Hâm Nghiêu lại dẫn người ra khỏi thành, hậu quả khi đó sẽ rất khó lường.

“Ta cho rằng, Mạnh Thiên Hải chủ động từ bỏ núi Mao Nhi, có lẽ là muốn dụ tướng quân chia binh”.

“Ý của tiên sinh là?” Đan Châu hỏi lại.

“Mặc kệ bọn chúng”. Vu Triết nói: “Hiện tại những địa hình thuận lợi xung quanh thành Tây Xuyên đều nằm trong tay chúng ta. Mạnh Thiên Hải chủ động tấn công chúng ta thì không khác gì tự hắn đi tìm đường chết. Mặc kệ hắn muốn làm gì, chúng ta cứ tùy cơ ứng biến là được”.

Advertisement
';
Advertisement