“Tướng quân định phái ai đi đánh? Mang theo bao nhiêu người?” Vu Triết hỏi.
“Những người khác đều không có thời gian, không thì để A Vượng dẫn người đi đi”.
Đan Châu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta vẫn còn năm ngàn bộ binh, để A Vượng dẫn ba ngàn, tiên sinh nghĩ sao?”
A Vượng vốn là cấp dưới của Sanchi, dẫn Hari đến báo tin, kết quả trong một đêm, không thể quay về...
Song gã cũng tránh được một kiếp nạn.
“Sanchi có năm ngàn bộ binh, nhưng đều bị Kim Phi tiêu diệt trong một đêm, tướng quân cho rằng ba ngàn người có thể đánh bại Kim Phi sao?” Vu Triết hỏi.
“Đó là trước đó y đã gài bẫy ba ngàn người của Sanchi, bằng không với năm ngàn quân canh giữ, Kim Phi không thể chiếm được núi Mao Nhi!” Đan Châu tức giận hét lên.
“Vậy làm sao tướng quân biết lần này hắn không có tính toán chứ?” Vu Triết hỏi tiếp: “Người chỉ huy quân đội Đại Khang hiện tại không phải Mạnh Thiên Hải, mà là Kim Phi, cộng thêm công chúa Trần Văn Nhi đang ở dốc Đại Mãng, tinh thần quân Đại Khang đang cao, cho dù không có thủ đoạn gì, tướng quân cho rằng ba ngàn người có thể đánh bại dốc Đại Mãng ư?”
“Tiên sinh có đối sách gì không?” Đan Châu hỏi.
“Nếu tướng quân thực sự quyết tâm muốn bắt Trần Văn Nhi và Kim Phi, thì ta đề nghị tướng quân bao vây dốc Đại Mãng!” Vu Triết đáp.
“Dốc Đại Mãng không hề nhỏ, nếu muốn bao vây toàn bộ, e rằng phải huy động hết nhân tài mới được”. Đan Châu cau mày nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta phải bỏ doanh trại, mọi sắp xếp trước đó đều là uổng phí!”
“Khi ta còn nhỏ, cha ta từng nói với ta, khi kẻ địch quá mạnh, không nên lấy trứng chọi đá, mà hãy tìm cách chia cắt kẻ thù, ăn bọn chúng từng chút một”.
Vu Triết nói: “Ta cảm thấy bây giờ Kim Phi có suy nghĩ này, trước tiên sẽ ăn Sanchi một chút, sau đó dụ tướng quân xuất binh, dần dần ăn mòn sinh lực của chúng ta!
Cho nên, ta cho rằng, tướng quân không đánh thì thôi, nếu đánh thì nhất định phải dốc toàn lực ứng phó, không cho y bất kỳ cơ hội nào!”
“Ơ...”
Trong lúc nhất thời, Đan Châu khó mà đưa ra lựa chọn.
Gã thừa nhận Vu Triết nói đúng, nếu chỉ phái ba ngàn nhân, quả thật không thể ăn dốc Đại Mãng, ngược lại có thể bị Kim Phi ăn mất.
Cách an toàn nhất là huy động toàn bộ nhân lực, bao vây sườn núi Đại Mãng.
Nhưng trong trường hợp này, gã phải từ bỏ doanh trại hiện tại, cái giá phải trả quá cao.
“Tướng quân, một mệnh lệnh của ngài, có thể quyết định sống chết của mười triệu tướng sĩ, cho nên tuyệt đối không được tức giận!”
Thấy Đan Châu đã dần bình tĩnh, Vu Triết mới khuyên nhủ: “Kim Phi là người quỷ kế đa đoan, hơn nữa giỏi lợi dụng tình thế, đối đầu với người này, nhất định phải cẩn thận!”
“Tiên sinh dạy phải”. Đan Châu ôm quyền khom người: “Xin tiên sinh cho ta một lời khuyên, bây giờ ta nên làm gì?”
“Tạm thời ta không thể đoán ra được đường đi Kim Phi, đề nghị tướng quân đừng hành động thiếu suy nghĩ”.
Vu Triết nói: “Ra khỏi dốc Đại Mãng sẽ thấy đất bằng, là thiên hạ của kị binh, chắc hẳn những người như Kim Phi cũng không dám xông vào doanh trại, chúng ta hãy đợi một lát, xem phản ứng của Kim Phi rồi nói sau”.
“Có lý”. Đan Châu suy nghĩ, rồi gật đầu nói: “Vậy cứ làm theo lời tiên sinh nói đi!”
Khi hai người đang nói chuyện, đội trưởng đội cận vệ của Đan Châu đột nhiên vén rèm chạy vào.
“Tướng quân, Vu tiên sinh, hai người ra ngoài nhìn thử!”
Cận vệ trưởng vội nói.
Đan Châu không kịp quở trách cận vệ, vội vàng lao ra khỏi lều.
Vu Triết cũng vội vàng đi theo.
Chỉ thấy trên bầu trời phía Tây, một cột khói đỏ bốc lên nghi ngút.
Quay người nhìn về hướng Đông, trong thành Tây Xuyên, khói cũng bốc lên, chẳng qua là màu vàng.
“Người Đại Khang có ý gì?”
Đan Châu nghiêng đầu nhìn Vu Triết.
“Ta cũng không biết, cha ta từng nói phóng hỏa để truyền tin, nhưng từ trước đến giờ Đại Khang chưa bao giờ dùng khói lửa màu đỏ vàng”. Vu Triết lắc đầu.
Ngay khi cả hai còn đang mơ hồ, lính trinh sát cưỡi ngựa phi nước đại tới.
“Tướng quân, người Đại Khang đã xuống dốc Đại Mãng!”
Lính trinh sát xuống ngựa, nôn nóng báo cáo.