Vì đây là Đại Khang, Cửu công chúa lại là người của hoàng thất, tài nguyên có thể sử dụng được rất nhiều.
Sau khi tiễn Vu Triết, Đan Châu trở lại lều, ngáp một cái rồi nằm lên giường.
Một đêm này thực sự quá vất vả, bị người Đại Khang dày vò tới nửa đêm. Cuối cùng bây giờ cũng có thể ngủ yên được một giấc rồi.
Đan Châu nằm trên giường chưa được bao lâu đã bắt đầu ngáy khò khò.
Lần này trong mơ cũng không có ai ca hát nữa. Đan Châu nằm mơ thấy gã đánh thắng trận. Sau khi trở về được Gada long trọng tiếp đón, uống rượu ở trong cung điện.
Uống rượu xong, Gada còn gọi phi tử mà ông ta yêu mến nhất đến múa góp vui.
Vị phi tử này Đan Châu từng gặp vài lần, là con gái của một đại trưởng lão bộ lạc. Địa vị ngang với Trần Văn Nhi.
Nhưng vị phi tử này lại phù hợp với thẩm mĩ của người Thổ Phiên hơn. Nàng ta được mệnh danh là người con gái đẹp nhất ở Cao Nguyên.
Ban đầu Đan Châu cũng muốn chiếm nàng ta làm của riêng, nhưng lại bị Gada phát hiện và đưa đi.
Chính vì vậy mà Đan Châu đã tiếc nuối rất lâu.
Cũng không phải là lần đầu tiên gã mơ thấy vị phi tử này.
Giấc mơ của mình tất nhiên lấy bản thân mình làm trung tâm. Ban đầu trong mơ còn có cả Gada Zampu, nhưng không biết từ bao giờ, đã không còn thấy Gada nữa, trong giấc mơ chỉ còn lại gã và cô nương này.
Cô nương nhảy điệu múa chỉ có ở Cao Nguyên, cứ vậy mà nhảy vào trong lòng của gã.
Còn nói muốn hát bài hát để ca ngợi công lao vĩ đại lần này của Đan Châu.
Đan Châu liên tục gật đầu, vô cùng mong đợi.
Cô nương khẽ hé mở đôi môi đỏ mọng, rồi chợt cao giọng hát: “Đoàn kết chính là sức mạnh! Sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép!”
Đan Châu giật mình, lập tức bị dọa tỉnh.
“Đáng chết!”
Bây giờ cứ nghĩ đến vị nữ thần đó, trong đầu gã đều là hình ảnh cô ta đang hát “Đoàn kết là sức mạnh”.…
Nữ thần trong mộng cứ như thế mà bị bài hát này hủy hoại rồi.
Đan Châu đỡ trán, trong lòng như có hàng vạn con lạc đà chạy qua.
Không còn buồn ngủ một chút nào nữa.
Vừa định gọi cận vệ mạng ít nước tới thì chợt nhìn thấy mành lều đã được mở ra.
Cận vệ vội vã xông vào: “Tướng quân, xảy ra chuyện rồi!”
“Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Đan Châu cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Từ sau khi Kim Phi xuất hiện thì chỉ toàn kiếm chuyện.
“Đội kỵ binh bị người Đại Khang phục kích rồi!” Cận vệ đáp.
“Đội kỵ binh nào?” Đan Châu hỏi.
Cả đêm không được ngủ ngon, đầu óc gã có phần mơ hồ.
“Chính là đội kỵ binh được phái tới dốc Đại Mãng tuần tra đó ạ”. Cận vệ trả lời.
“Cái gì?” Đan Châu kinh hãi: “Thương vong thế nào?”
Mặc dù Thổ Phiên nuôi ngựa, nhưng nhiều năm gần đây liên tục giao tranh, chiến mã hao tổn nghiêm trọng, kỵ binh cũng vì thế mà cực kỳ quý giá.
“Một trăm huynh đệ đều bị giết sạch rồi. Chiến mã cũng bị cướp mất!”
Cận vệ cẩn thận đáp lời, đồng thời lùi về phía sau vài bước.
“Đáng chết!”
Đan Châu gầm lên, một chân đã đổ chiếc bàn.
Cận vệ rất đã có dự đoán trước mà lùi về phía sau vài bước, vừa vặn tránh được.
Đan Châu nhớ tới lời Vu Triết đã dặn dò là không được khinh địch nên gã đã ép buộc bản thân mình bình tĩnh lại rồi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không biết rõ, không có huynh đệ nào trốn thoát quay trở về được”.
Cận vệ đáp: “Huynh đệ đến báo tin nói, chỉ nhìn thấy phía Tây lóe lên vài luồng ánh sáng trắng, giống như tia chớp rồi sau đó truyền đến tiếng đánh nhau. Đến khi các huynh đệ tới chi viện chạy đến thì chỗ đó chỉ còn lại thi thể của các huynh đệ. Chiến mã đều bị người Đại Khang dắt đi cả rồi”.