Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Phía sau lưng anh ta, vợ chồng Chu Du Đạt cũng nước mắt giàn giụa.

Người chưa từng trải qua ngục tù thì không bao giờ có thể tưởng tượng được đám người Hàn Phong đã trải qua những ngày này như thế nào.

Thật ra Hàn Phong đã chuẩn bị tâm lý trước rồi mới tự nguyện đi.

Dù vậy, anh ta vẫn có chút bài xích khi nghĩ về những gì đã trải qua trong những ngày này.

Nhìn xung quanh, thấy những người quen thuộc, Hàn Phong có cảm giác mình đã trốn thoát.

“Tiên sinh, ngài mau đứng dậy đi!”

Hàn Phong vốn muốn đỡ Cửu công chúa trước, nhưng cảm thấy không thích hợp nên đi tới trước mặt Kim Phi, đưa tay đỡ Kim Phi đứng dậy.

Sau đó nói: "Điện hạ, Mộ Lam cô nương, đại đội trưởng, xin các vị đứng dậy hết đi, các vị như thế này ta cảm thấy rất hoảng sợ!"

Lúc này đám người Cửu công mới đứng thẳng dậy.

"Có bị thương không? Các huynh đệ đều trở về rồi sao?"

Kim Phi nhìn dấu ấn trên mặt Hàn Phong, trong lòng hơi áy náy.

Phái Hàn Phong cải trang thành dân chúng xâm nhập vào doanh trại Thổ Phiên chẳng qua là ý tưởng nhất thời khi Kim Phi nhớ lại cuộc tấn công của các tù binh vào doanh trại lúc ở Thanh Thủy Cốc.

Sau đó y gọi Hàn Phong đến bàn bạc xem có khả thi hay không.

Hàn Phong không nói nhiều, ngày hôm sau đã dẫn theo một nhóm thành viên chủ chốt của đội Chung Minh, cải trang thành đoàn đi buôn, cố ý bị kỵ binh bắt giữ.

"Ta chỉ bị trầy xước ngoài da một ít, các huynh đệ…”

Nói đến đây, giọng điệu Hàn Phong trở nên buồn bã: “Ta dẫn theo chín huynh đệ đi vào, có bốn người trong số họ đã chết… Một người trong lúc thám thính tình hình, tới gần nhà bếp quá nên bị đánh chết… Ba người chết trong lúc đoạt trại ngựa…”

Hàn Phong dẫn đi đều là nhân viên nòng cốt của đội Chung Minh, đều là người thông minh, kết quả lại chết bốn người.

Kim Phi nghe vậy cũng cảm thấy rất khó chịu.

Biết rõ lúc này nói cái gì cũng đều không phải, chỉ có thể vỗ vai Hàn Phong, nói: “Nén đau buồn!”

"Vì Đại Khang! Vì Xuyên Thục! Vì thành Tây Xuyên! Các huynh đệ không sợ chết, chỉ sợ không hoàn thành nhiệm vụ, làm chậm trễ đại kế hoạch của điện hạ và tiên sinh!"

Hàn Phong thành thật nói: "Cũng may ta không làm nhục sứ mệnh! Các huynh đệ chết không uổng phí!”

Nghe vậy, Kim Phi không khỏi âm thầm khen ngợi Hàn Phong.

Hoàn cảnh và văn hóa kiếp trước của Đại Khang không khác mấy, đều thích khiêm tốn.

Ví dụ như rất nhiều người đọc sách đều rất khiêm tốn khi có người khác khen.

Nhưng Hàn Phong không cố ý khiêm tốn, nói chuyện rất hùng hồn.

Kim Phi cảm thấy như vậy rất tốt.

Đám người Hàn Phong liều mạng đi nằm vùng, hơn nữa thành công hoàn thành nhiệm vụ, vì sao phải khiêm tốn chứ?

Nói nghiêm túc, đây là đang gạt bỏ công lao của những đồng đội đã hy sinh.

"Các huynh đệ đều là người tốt, đều là anh hùng! Lát nữa đưa danh sách cho ta, tiêu cục sẽ dựa theo tiêu chuẩn cao nhất để tiến hành trợ cấp!"

Kim Phi vỗ vai Hàn Phong, đồng thời nhìn về phía Cửu công chúa: "Điện hạ, người cảm thấy như vậy có được không?"

Người chết không thể sống lại, y chỉ có thể cố gắng hết sức thu xếp ổn thỏa cho gia đình và con cái của đối phương.

Đồng thời cố gắng hết sức để dành cho họ sự đãi ngộ xứng đáng!

Y có thể bỏ tiền ra để hỗ trợ cho người nhà của những người đã hy sinh, nhưng có rất nhiều thứ mà tiền không thể mua được.

Ví dụ, Hoàng gia ban thường.

Cho dù hoàng đế có mở miệng khen ngợi, thực chất cũng không tính ban thưởng, nhưng đối với người nhà của những người đã hi sinh cũng là một niềm vinh dự lớn lao.

Sau này tham gia thi cử đều có thêm phân hạng.

Đôi khi còn có thể bảo vệ tính mạng.

"Tiên sinh nói có lý!"

Cửu công chúa biết Kim Phi đang nhắc nhở cô ấy, vội nói: "Ta sẽ tâu với phụ hoàng, báo cho ông ấy chuyện xảy ra ở đây, để ban cho các anh hùng những phần thưởng xứng đáng!”

"Đa tạ điện hạ! Đa tạ tiên sinh!"


Hàn Phong đứng dậy nói: "Các huynh đệ dưới mặt đất biết cũng sẽ nhắm mắt!"
Advertisement
';
Advertisement