Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Chờ sau khi bách tính đều rời khỏi thì trại ngựa của Đan Châu gần như trống rỗng.

Chín mươi chín phần trăm ngựa chiến đã bị người dân dắt đi.

“Lão Hàn, ngươi làm rất tốt!”

Kim Phi vui vẻ xoa xoa tay.

Y đoán Hàn Phong nói như vậy có lẽ đã có được một đám ngựa chiến, chỉ là không dám nghĩ rằng Hàn Phong lại chơi lớn như vậy.

Đan Châu đã dẫn theo mười nghìn kỵ binh đến Đại Khang, cho dù chỉ thu được một nửa, thậm chí chỉ một phần mười đã có thể giải quyết hoàn toàn tình trạng thiếu ngựa.

“Tiên sinh không trách ta tự làm chủ là được”.

Hàn Phong cười mộc mạc.

“Lần này ngươi lập công lớn, ta thưởng còn không kịp sao lại trách ngươi được?”

Kim Phi hỏi: “Ngươi tập hợp bách tính ở đâu?”

“Ta đã nói với họ sau khi trốn thoát hãy đi đến mương Lão Quát ở phía bắc”. Hàn Phong trả lời.

"Được rồi, ngươi nhanh đi xử lý vết thương đi, chuyện còn lại cứ giao cho ta!"

Kim Phi đẩy Hàn Phong vào lều vải.

Sau khi Kim Phi đi ra lều vải đã suy nghĩ một lát rồi đi về phía của Cửu công chúa.

Khánh Hoài đường đường là Hầu gia, sau lưng còn có nhà họ Khánh ủng hộ cũng không giữ nổi ngựa chiến bị tịch thu chứ đừng nói đến chỉ là một Nam tước như y.

Nếu trong tay y có mấy ngàn con ngựa chiến, cuối cùng mang đến không phải là tài phú mà ngược lại có thể là tai họa.

Vì vậy y quyết định hợp tác với Cửu công chúa.

Thực ra Cửu công chúa nhìn thấy Kim Phi nói chuyện với Hàn Phong, từ vẻ mặt của hai người cô ấy có thể đoán được họ đang nói chuyện rất quan trọng.

Nhưng xuất phát từ khả năng biết kiềm chế của bản thân cùng với sự tôn trọng Kim Phi, cô ấy đã không tham gia vào.

Nếu Kim Phi không nói với cô ấy, cô ấy cũng không cũng sẽ không hỏi.

Bây giờ Kim Phi đi về phía cô ấy, với sự thông minh của Cửu công chúa đã ngay lập tức đoán được Kim Phi không muốn giấu cô ấy.

Trong lòng tuy khó hiểu nhưng không khỏi có một tia vui mừng thoáng qua, cô ấy chủ động hỏi: “Tiên sinh, có chuyện tốt gì khiến ngài vui như vậy?”

“Quả thực là chuyện tốt, hơn nữa còn là việc cực tốt!”

Kim Phi gọi Cửu công chúa sang một bên và nói chuyện ngựa chiến cho cô ấy.

Ánh mắt của Cửu công chúa càng nghe càng sáng.

Lúc đầu khi biết Kim Phi bắt được một đám ngựa chiến từ trong tay của người Đảng Hạng, Cửu công chúa hy vọng có thể một thành lập một đội kỵ binh.

Nhưng chờ lúc cô ấy nhận được tin tức và hành động một lần nữa, ngựa chiến đã bị các lão già trong triều phân chia xong rồi.

Còn lần này lại khác.

Lần này cô ấy ở Tây Xuyên, là người trước tiên tiếp xúc với ngựa chiến.

“Lần này là ai cũng không thể cướp đi đám ngựa chiến này từ tay ta!”

Hai mắt của Cửu công chúa lóe lên một tia sáng: “Ai dám nhúng tay vào ta sẽ chặt tay của kẻ đó!”

“Khù khụ!” Nghe xong lời này, Kim Phi hơi lúng túng.

Y nói nhiều như vậy, không phải chỉ muốn hợp tác với Cửu công chúa để kiếm một số ngựa chiến thôi sao?

Bây giờ thì hay rồi, ý của Cửu công chúa chỉ sợ không phải như vậy.

“Ơ... ta không nói ngài”.

Cửu công chúa vừa nhìn vẻ mặt của Kim Phi đã biết tính toán của y, mỉm cười nói: “Tiên sinh đã có cống hiến rất lớn cho trận chiến này, hơn nữa đám ngựa chiến này là do thuộc hạ của ngài lấy được, tiên sinh nếu cần, Vũ Dương có thể để cho ngài một nửa... cho ngài 1%!”

Vốn dĩ Cửu công chúa muốn nói một nửa nhưng nghĩ rằng như vậy thì hơi quá nên đổi thành 1%.

Nói xong, còn liếc nhìn Kim Phi với cảm giác chột dạ.

Cô ấy coi trọng Kim Phi, đến gần y, thực ra cũng không thực sự thích Kim Phi, nói cho cùng cũng chỉ vì Đại Khang.

Nếu Kim Phi có yêu cầu khác, Cửu công chúa có thể sẽ nhượng bộ.

Ví dụ như lúc trước ở làng Tây Hà, nếu Kim Phi muốn cô ấy phục vụ, Cửu công chúa có lẽ sẽ đồng ý.

Nhưng ngựa chiến thì không được.

Bởi vì ngựa chiến rất quan trọng đối với Đại Khang.

Mười nghìn con ngựa chiến đủ để thành lập mấy đội kỵ binh.

Advertisement
';
Advertisement