Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Tiên sinh, ngài đã nghĩ ra chưa?” Cửu công chúa hỏi: “Nếu như không chắc chắn lắm thì chúng ta có thể đợi thêm một chút nữa. Cùng lắm là hai ngày, khi đó quân tiếp viện của Giản Châu và Toại Châu sẽ tới đây kịp”.

“Chúng ta có thể chờ được, nhưng dân chúng thì không chờ được!” Giọng nói của Kim Phi cực kỳ kiên quyết: “Phải nhanh chóng chiếm được cửa thành Bắc!”

“Vậy tiên sinh định phái ai làm tiên phong?” Cửu công chúa hỏi.

Xuất phát từ lòng hổ thẹn ban nãy, Kim Phi không do dự mà nói: “Đích thân ta sẽ dẫn một đội nhân viên hộ tống đi!”

“Tiên sinh tự đi hả?”

Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam đều bị hoảng sợ, đồng thanh hô: “Không thể được!”

“Tại sao không thể?” Kim Phi hỏi.

“Tiên sinh, ngài từng nói với ta, việc chuyên nghiệp thì nên giao cho người chuyên nghiệp làm, ưu thế lớn nhất của ngài ở ngồi ở phía sau, chứ không phải tự ra trận đánh đấm!”

Cửu công chúa nói trước.

“Ngài đã nói lời này, hơn nữa còn không chỉ một lần”, Khánh Mộ Lam nói theo: “Tiên sinh đừng trách ta nói chuyện khó nghe, nếu ngài đi thật, chính là kẻ gây rối thôi, nhân viên hộ tống còn phải lo lắng bảo vệ ngài”.

“Ta…”

Kim Phi bị hai người nói cho nghẹn họng không phản bác được.

Y hiểu, Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam nói đúng.

Với sức chiến đấu của y, đi ra trận đúng là thêm loạn.

Y hiểu đạo lí này.

Nhưng y không phải thánh, cũng có cảm xúc.

Có đôi khi sẽ bị cảm xúc chi phối.

Nhưng Kim Phi có một ưu điểm, là có thể nghe theo ý kiến của người khác.

Cho dù bị Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam phản bác hơi mất mặt, nhưng y vẫn có thể khiêm tốn tiếp thu.

Hơn nữa còn thẳng thắn thừa nhận sai lầm của bản thân.

“Thật xin lỗi, là ta xúc động rồi!”

“Tiên sinh cũng lo lắng cho người dân thôi, có thể hiểu được”.

Cửu công chúa thấu hiểu: “Vậy tiên sinh muốn cho ai đi?”

Lần này Kim Phi không vội trả lời, suy nghĩ một lúc mới nói: “Để Lương ca dẫn đội nhân viên hộ tống đi đi!”

Đội nhân viên hộ tống có áo giáp, sức chiến đấu cũng được kiểm tra nhiều lần, đáng để tin cậy nhất.

Trương Lương biết chỉ huy, hơn nữa còn có uy tín rất cao với nhân viên hộ tống, để anh ta dẫn đội cũng thích hợp nhất.

Kim Phi thấy Cửu công chúa gật đầu, lập tức mở miệng gọi Trương Lương tới đây.

Y nói kế hoạch của mình một lần, sau đó hỏi: “Lương ca cảm thấy thế nào?”

“Ta cảm thấy không có vấn đề gì!” Trương Lương đáp.

“Điện hạ còn muốn bổ sung gì không?” Kim Phi lại nhìn về phía Cửu công chúa: “Nếu như không có, ta sẽ để Lương ca hành động”.

“Đan Châu phái hai ngàn người tới bảo vệ cửa thành Bắc, thêm cả nhân viên hộ tống mới tới một ngàn người”, Cửu công chúa nói: “Ta và mọi người đi đến tiểu đoàn Thiết Hổ, bảo bọn họ phối hợp với tiên sinh, cần dùng bao nhiêu người, mọi người cứ chọn thoải mái”.

Kim Phi không nói gì, nhìn về phía Trương Lương.

“Không cần”, Trương Lương lắc đầu: “Nhân viên hộ tống đã dùng không hết, không cần đến tiểu đoàn Thiết Hổ chọn người”.

Khánh Mộ Lam nghe vậy, nhíu mày hỏi: “Lương ca chuẩn bị dẫn theo bao nhiêu người đi?”

“Không cần nhiều quá, 300 binh mang giáp nặng thêm hai trăm binh lính nữ là đủ rồi”. Trương Lương đáp.

“Tàm tạm”. Kim Phi gật đầu theo.

“Chỉ dẫn theo 500 người ư?” Khánh Mộ Lam nhìn Kim Phi và Trương Lương như kẻ điên: “Trước tiên không nói tới chuyện Đan Châu có phái người ra khỏi doanh trại ngăn cản hay không, chỉ riêng người trấn thủ ở cửa thành Bắc đã có tới hai ngàn, tiên sinh, mọi người chắc chắn chỉ dẫn theo 500 người là đủ chứ?”

Cửu công chúa cũng khẽ nhíu mày.

500 đánh với 2000, đối phương còn chiếm ưu thế về địa hình.

Cô ấy không biết vì sao Kim Phi và Trương Lương lại quyết định như vậy.

“Tiên sinh từng nói, binh cần chất lượng hơn số lượng”. Trương Lương giải thích nói: “300 binh lính mang giáp nặng xếp thành trận tam giác, không gian bên trong đủ chứa 200 binh lính nữ, nhiều người hơn nữa thì ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tính ổn định của trận pháp”.

Advertisement
';
Advertisement