Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

"Tướng quân, yên tâm, cho dù ta có chết, ta cũng sẽ tận lực ngăn cản Khánh Hâm Nghiêu”.

Sau khi Vu Triết nói xong, ông ta cúi đầu chào Đan Châu nói: "Chúc tướng quân phất cờ chiến thắng, bất khả chiến bại!"

"Cảm ơn lời chúc tốt lành của tiên sinh!"

Đan Châu còn hành lễ, xoay người đi về phía bãi tập.

Thùng thùng thùng!

Tiếng trống nặng nề vang khắp doanh trại Thổ Phiên.

Gần bảy ngàn binh lính nhìn lá cờ, chia làm hai phần.

Sáu ngàn người trong số họ, dưới sự chỉ huy của Đan Châu lao ra khỏi doanh trại với tốc độ nhanh nhất và chạy thẳng đến dốc Đại Mãng.

Gần một ngàn người còn lại đi theo Vu Triết vội vã chạy về phía đông.

...

Trên đỉnh dốc Đại Mãng, Khánh Mộ Lam cầm ống nhòm nhìn về phía bắc.

Trinh sát của chiến đội áo giáp đen phát tín hiệu gì thì dốc Đại Mãng bên này cũng nhìn thấy.

Đám người Kim Phi cũng rất quan tâm đến cuộc chiến ở phía bắc.

"Tiên sinh, bây giờ trời đã sáng rồi, sao vẫn chưa thấy được gì thế!"

Khánh Mộ Lam liên tục điều chỉnh độ dài tiêu cự của ống nhòm, lo lắng hỏi.

"Đánh giá từ ánh sáng của mũi tên tối qua, xem ra Lương ca đã đi một chặng đường khá xa, đây chỉ là ống nhòm một mắt đơn giản nhất, cô cho rằng nó là mắt đại bàng à?"

Kim Phi nói: “Hơn nữa, buổi sáng vẫn còn có sương mù, đám của Lương ca là người chứ có phải quỷ đâu mà cô đòi thấy”.

"Tiên sinh, Vũ Dương, hai người không lo sao?"

Khánh Mộ Lam đặt ống nhòm xuống hỏi: "Vừa rồi trinh sát đã phát hiện tối hôm qua Đan Châu đã phái ba ngàn người từ cửa đông ra khỏi trại, đồng thời cũng điều hai ngàn người chặn cổng thành ở phía bắc, cộng lại có năm nghìn người, nhưng Lương ca chỉ có năm trăm người!"

Để tránh bị Kim Phi phát hiện, tối hôm qua Vu Triết đã phái ba ngàn người người đánh lén chiến đội áo giáp đen, tất cả đều đi ra từ cửa đông của doanh trại Thổ Phiên, sau đó men theo sông Hộ Thành đi về phía bắc, đi ra ngoài vài dặm rồi mới rẽ vào đường chính.

Kim Phi cũng nhìn thấy tín hiệu của mũi tên phía bắc, đã phái người đi điều tra mới biết được tình hình.

Bây giờ Khánh Mộ Lam lo muốn chết, nhưng Kim Phi và Cửu công chúa vẫn thờ ơ.

"Lo mà không giúp thì có ích lợi gì?" Kim Phi bất lực nói.

"Sao lại không có ích?" Khánh Mộ Lam hỏi một cách khoa trương: "Chúng ta có thể phái người đến tiếp viện cho Lương ca!"

"Bây giờ ở trong tay chúng ta chưa tới dưới năm ngàn người, nếu lại phái người đi tiếp viện, nếu Đan Châu dẫn người đánh tới đây thì phải làm sao?" Kim Phi hỏi ngược lại.

"Không phải ngài nói Đan Châu thận trọng đa nghi, sẽ không dễ dàng tấn công chúng ta sao?" Khánh Mộ Lam nói: "Nếu đã muốn đánh thì sao hắn không đánh sớm?"

"Lúc trước khác, bây giờ khác," Kim Phi lắc đầu nói: "Trước kia Đan Châu chiếm ưu thế, nhưng bây giờ dốc Đại Mãng, núi Bảo Nhi, cổng thành phía đông đều đã bị chúng ta chiếm lấy, tương đương với việc chúng ta đã bao vây hắn ở nơi này.

Con thỏ nóng nảy còn cắn người, ngay cả khi là người thận trọng nhất, một khi hắn bị dồn vào đường cùng, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì?"

Ngay khi nói dứt câu họ đã nghe thấy tiếng trống nặng nề phát ra từ doanh trại Thổ Phiên ở phía đông.

Khi quay đầu nhìn đã thấy vô số binh lính Thổ Phiên lao ra khỏi trại, vung đao và lao về phía dốc Đại Mãng.

"Quân Thổ Phiên đang tấn công!"

Kim Phi nhanh chóng đứng dậy khỏi tảng đá đang ngồi và nói: "Mau đánh trống! Đốt lửa báo hiệu!"

Tùng tùng tùng!

Tiếng trống dồn dập vang dội khắp dốc Đại Mãng.

Theo đó còn có ba cột khói màu đỏ bay lên trời!

Đây là mức cảnh báo cao nhất!

“Tiên sinh, Thổ Phiên ở đâu ra nhiều người như thế này vậy?”

Khánh Mộ Lam nhìn xuống chân núi. Vẻ mặt căng thẳng và hoang mang.

Sáu nghìn người nói thì không nhiều. Nhưng tận mắt nhìn thấy thì lại thấy cực kỳ hoành tráng.

Giữa doanh trại Thổ Phiên và dốc Đại Mãng có một khoảng đất trống. Khắp nơi đều có bóng người đang chạy, nhìn qua trông rất đông, gần như đã phủ khắp cả khu đất trống ấy.

Advertisement
';
Advertisement