Vừa ra lệnh cho mấy chục nhân viên hộ tống còn lại phía sau đi tiếp viện trước, vừa gỡ cung nỏ trên eo Đại Lưu xuống, nhắm về phía trận địa số 3, phóng 2 tên lệnh liên tiếp.
Nhân viên hộ tống của hai đội lập tức lao tới trận địa số 3, khi binh lính Thổ Phiên sắp leo lên tường đất, trợ giúp quân Uy Thắng đánh lui kẻ địch.
Cuối cùng Mạnh Thiên Hải cũng phản ứng lại, bắt đầu điều người qua trận địa số 3.
Trong nháy mắt trận địa số 3 đã trở thành nơi chiến đấu kịch liệt nhất trên toàn bộ chiến trường.
Mỗi một phút một giây, đều có binh lính ngã xuống.
Có binh lính Thổ Phiên, cũng có binh sĩ của quân Uy Thắng.
Ngay cả nhân viên hộ tống cũng hy sinh mất mấy người.
Còn có binh nữ phụ trách thêm mũi tên, lúc đựng dậy, cao hơn tường đất, bị cung tên của kẻ địch bắn trúng cổ.
Nhưng ngay giây tiếp theo, đã có một nữ binh mới tiến lên.
Thi thể ngày càng chất cao, dần dần ngang với tường đất, cuối cùng thậm chí còn cao hơn tường đất.
Binh lính Thổ Phiên đã sớm quen với cảnh tượng này, giẫm lên thi thể của đồng bạn, ra sức tấn công mãnh liệt hơn vào quân Uy Thắng và nhóm nhân viên hộ tống.
Phía Đại Khang hoàn toàn mất đi ưu thế về công sự, nhóm binh nữ tránh sau tường đất bắn tên, cũng hoàn toàn bại lộ trước phạm vi ngắm bắn của cung tên kẻ địch.
Số lượng nhóm binh nữ bỏ mình nhanh chóng tăng vọt, đổi một người khác lên, còn chưa kịp làm gì, đã bị bắn chết tiếp.
Nỏ liên hoàn Gia Cát cũng đồng thời tịt ngòi.
Vốn dĩ đã mất đi ưu thế về công sự, bây giờ còn mất hỏa lực áp chế của nỏ liên hoàn Gia Cát, áp lực trên quân Uy Thắng và nhân viên hộ tống nam đột nhiên tăng lên.
Kim Phi phát hiện trận địa số 3 có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào, cau mày.
Suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói: “Tiểu đội một, đến lượt mọi người rồi!”
Đội thân vệ của y, là đội áo giáp đen còn sót lại trên dốc Đại Mãng.
“Ngứa tay lâu rồi!”
Đội trưởng tiểu đội một nhếch miệng cười: “Đại Lưu, các người phải bảo vệ tiên sinh cho tốt, nếu ông đây trở về mà phát hiện tiên sinh thiếu một cọng tóc, ông đây không vui lòng đâu!”
“Con nghé con nhà ngươi còn dạy ông đây làm việc à?” Đại Lưu đạp vào mông đội trưởng tiểu đội một một phát: “Nhanh cút đi, mau chóng xử lí kẻ địch, quay về đây hẳn hoi cho ông!”
“Tiểu đội một, xông lên với ta!”
Đội trưởng tiểu đội một cười ha ha, mang theo mười thân vệ, nâng hai cái rương đi về phía trận địa số 3.
Lúc này, trận địa số ba gần như đã thất thủ.
Rất nhiều binh lính Thổ Phiên vượt qua tường đất.
Chiến trường cũng đổi từ ngoài chiến hào, chuyển vào trong chiến hào.
“Các huynh đệ, để kẻ địch nhìn thấy sự lợi hại của chúng ta!”
Đội trưởng tiểu đội một vợt tới ngoài trận địa số 3, mở rương ra.
Trong rương có một lớp vải mềm cực dày, trên vải mềm đặt từng hàng quả cầu sắt tròn xoe.
Đội trưởng tiểu đội một thổi mồi lửa, châm ngòi.
Đợi ngòi lửa đốt đến hai phần ba, dùng sức ném quả cầu sắt ra ngoài.
Quả cầu sắt lướt qua tường đất, rơi vào trong đám địch.
Nháy mắt khi rơi xuống, phát ra một tiếng ‘ầm’ thật lớn.
Tất cả kẻ địch quanh phạm vi hai trượng của quả cầu sắt đều bay lên!
Còn có rất nhiều người bị sóng xung kích đẩy ngã!
Chẳng phân biệt địch ta, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về khu vực quả cầu sắt nổ mạnh.
Quả cầu sắt là một quả lựu đạn do Kim Phi tạo ra.
Mặc dù đời trước y từng thực tập tại một đơn vị công nghiệp quân sự, nhưng chủ yếu chịu trách nhiệm về bộ phận máy móc, không phải chuyên gia nghiên cứu thuốc nổ.