“Người Thổ Phiên chỉ có thể anh dũng chết trận, không thể hèn nhát đầu hàng!”

Đan Châu tiếp tục hét lớn: “Nói thật cho các người biết, ta có rất nhiều thám tử ở Đại Khang, các người là những chiến binh anh dũng thiện chiến, hay là những kẻ hèn nhát tham sống sợ chết, Gada Đại vương đều biết hết.

Mọi người đều biết, Đại Vương sẽ chăm sóc cho con của những dũng sĩ! Cũng sẽ không tha cho con của những kẻ hèn nhát!

Chúng ta đã xác định không thể trở về, ta hy vọng mọi người sẽ suy nghĩ cho con của mình!”

Nghe những lời này, sắc mặt của các binh sĩ đều thay đổi.

Bảo vệ con là bản năng của tất cả mọi người, bọn họ có thể không quan tâm đến sống chết của mình, nhưng không thể không quan tâm đến con cái.

“Giết một người là hoà, giết hai người là lời!”

Đan Châu thấy vậy, giơ tay hét lớn: “Liều mạng với chúng!”

Nhóm người kích động lập tức phụ họa: “Liều mạng với chúng!”

"Liều mạng với chúng!"

Tinh thần của những người lính khác cũng dần được khơi dậy.

Mặc dù tinh thần không thể bằng lúc trước, nhưng vẫn đủ sức đánh một trận.

Đông đông đông!

Trương Lương tập hợp quân đội, dàn trận chậm rãi ép tới gần doanh trại Thổ Phiên.

Tiếng bước chân nặng nề giống như trống trận, nện từng đòn vào lòng binh sĩ Thổ Phiên.

Trâu kéo theo xe bắn đá, đi bên cạnh đội hình.

Đan Châu đứng ở trên cao, căn cứ theo đội hình của Đại Khang để bố trí phòng ngự.

Hai bên là kẻ thù sinh tử, không tuyên chiến, cũng không nói bất kỳ lời thừa thãi nào, xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng đều đã vào vị trí, Trương Lương trực tiếp ra lệnh tấn công.

Những gì diễn ra trên dốc Đại Mãng ngày hôm qua lại một lần nữa xảy ra.

Chỉ là lần này vị trí công thủ của hai bên đã thay đổi.

Kim Phi không xuất chiến, y cùng Cửu công chúa đứng ở dốc Đại Mãng, nhìn ra chiến trường phía xa xa.

Nhìn một lát, chân mày của hai người đều nhíu lại.

Quân Uy Thắng thương vong nặng nề, tiểu đoàn Thiết Hổ trấn giữ núi Miêu Nhĩ, cho nên lần này tham chiến chủ yếu là quân Khánh Nguyên, quân Trường Tín, cùng với hai đội khác dưới quyền Khánh Hâm Nghiêu.

Cộng lại tổng cộng có hơn mười ngàn người.

Đan Châu nhiều lắm cũng chỉ có bốn ngàn người, không bằng một nửa quân Đại Khang.

Cộng thêm việc hôm qua mới nếm mùi thất bại, tinh thần đang xuống thấp, Kim Phi và Cửu công chúa đều cho rằng rằng cuộc chiến này sẽ nhanh chóng kết thúc.

Kim Phi thậm chí đã lên kế hoạch khi nào trở về làng Tây Hà.

Nhưng khi đánh thật, Kim Phi mới phát hiện, y sai rồi.

Tinh thần của binh sĩ Thổ Phiên không hề tệ như y nghĩ, quân Khánh Nguyên cũng không dũng mãnh như mong đợi.

Trận chiến đã kéo dài nửa giờ, binh sĩ Đại Khang vẫn không công phá được bất kỳ một phòng tuyến nào của Thổ Phiên.

Điều khiến cho Kim Phi khó tin nhất là trong khi phe mình đang chiếm ưu thế, lại xuất hiện kẻ đào ngũ.

Hơn nữa không phải một người mà là một tiểu đội khoảng ba mươi người, thấy kẻ thù hung tàn đã rời bỏ đội hình để chạy trốn.

May mà lần này Đại Khang là phe tấn công, nếu như là phe phòng thủ, kẻ địch hoàn toàn có thể thừa dịp này phá vỡ phòng tuyến!

“Bọn họ bị ngu sao?”

Kim Phi không thể tưởng tượng nổi, liếc nhìn tiểu đội kia.

Biết rõ Cửu công chúa ở phía sau nhìn chằm chằm, còn dám bỏ trốn không phải là muốn chết sao?

Nếu thực sự đánh không lại thì có thể phòng ngự mà.

Sắc mặt Cửu công chúa lạnh lùng đến sắp đóng băng.

Trong các tướng lĩnh của Đại Khang Khánh Hâm Nghêu cũng là một người nghiêm khắc mà còn để xảy ra chuyện này.

Còn những vị tướng mặc áo lụa ra trận kia không cần nói cũng biết.

Không nói đến Khánh Hâm Nghiêu, Khánh Mộ Lam cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.


Cô ấy lao xuống sườn núi, dẫn theo chiến đội đi chém đầu tiểu đội kia.
Advertisement
';
Advertisement