Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Bắt đầu từ hôm đó, phái chủ hòa và phái chủ chiến cứ lên triều là lại cãi cọ.

Rốt cuộc là có nên trị tội Cửu công chúa không?

Trần Cát lại hoài nghi lần nữa.

Thế lực khắp nơi đều làm loạn, âm thầm phái thám tử tới Tây Xuyên, tìm hiểu tin tức.

Nhưng không đợi người của họ chạy tới Tây Xuyên, sứ giả khẩn cấp Hồng Linh mà Cửu công chúa phái về đã tới kinh thành.

Vì kéo dài thời gian, dọc đường đi người mang tin có thể lười biếng là lười biếng ngay.

Nhưng sứ giả khẩn cấp Hồng Linh quay về báo tin, dọc đường đi cứ thay ngựa không đổi người, trừ lúc cần ngủ, không dám chậm trễ tí nào.

Chỉ dùng mấy ngày ngắn ngủi đã chạy từ Tây Xuyên về kinh thành.

Mấy sứ giả khẩn cấp Hồng Linh dựa theo yêu cầu của Cửu công chúa, vào thành từ các cửa khác nhau.

Vừa đến cửa thành đã gân cổ gào to: “Thành Tây Xuyên thắng lớn, nam tước Thanh Thủy trợ giúp công chúa điện hạ Vũ Dương, diệt hết mấy chục ngàn kị binh Thổ Phiên!”

Khánh Hoài không muốn tranh công, Khánh Hâm Nghiêu cũng không muốn.

Anh ta cũng là hầu tước, hơn nữa còn là quan lớn ở biên giới, quyền lời còn lớn hơn cả Khánh Hoài.

Gần như có thể nói là đã đạt vị trí quan cao nhất rồi.

Nếu còn tranh công, ngược lại sẽ là chuyện xấu.

Bản thân Cửu công chúa là con gái hoàng thất, cũng không cần tới.

Khi sứ giả khẩn cấp Hồng Linh lên đường, trước khi xảy ra chuyện của Tiết Hành Lư, Cửu công chúa đã dặn dò sứ giả khẩn cấp Hồng Linh nói như vậy.

Như vậy không chỉ chuyển công lao chủ yếu cho Kim Phi, cũng tương đương tuyên bố với bá tánh là hai người cùng một phe.

Xem như hoàn toàn trói Kim Phi lên xe của mình.

Tất nhiên Kim Phi biết tâm tư của Cửu công chúa, nhưng lúc ấy nghĩ tới chuyện có danh vọng, sẽ càng tiện cho thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn làm việc, nên đồng ý.

“Thành Tây Xuyên thắng lớn, nam tước Thanh Thủy hỗ trợ công chúa điện hạ Vũ Dương, diệt hết mấy chục ngàn kị binh Thổ Phiên!”

Tất cả các tuyến đường con phố trong thành, đều có âm thanh sứ giả khẩn cấp Hồng Linh truyền qua.

Vì có người mang tin âm thầm thúc đẩy, mấy ngày gần đây, bá tánh kinh thành đều thảo luận về chuyện chiến tranh ở Tây Xuyên.

Chung quy thì thắng thua của cuộc chiến, sẽ liên quan trực tiếp tới việc có cần cống nạp cho Thổ Phiên hay không.

Nếu phải tiến cống, thuế mà sang năm tất nhiên sẽ tăng thêm.

Nhưng từ Tây Xuyên tới kinh thành quá xa, các quyền quý cũng không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, huống chi là bá tánh bình thường.

Bây giờ, cuối cùng bọn họ cũng nắm được tin tức chuẩn xác nhất.

Các bá tánh vội vàng bỏ việc, tụ tập với nhau.

“Nam tước Thanh Thủy là ai thế?”

“Rốt cuộc thì ngươi có phải là người kinh thành không vậy? Nam tước Thanh Thủy chính là Kim tướng quân đã đánh lui người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc đấy!”

“A, thì ra người ngươi nói chính là Kim tiên sinh chăm chỉ cực khổ đó à!”

“Không phải Kim tướng quân ở Thanh Thủy Cốc à? Tại sao lại đi Tây Xuyên rồi?”

“Chẳng lẽ hồi này ngươi không nghe người đưa tin nói à? Quê quán Kim tướng quân ở Xuyên Thục, tới Thanh Thủy Cốc chỉ là vì tạm thời dẫn dắt quân Thiết Lâm cho Hầu gia Khánh Hoài, đánh giặc xong là về Xuyên Thục ngay! Lần này chắc chắn là công chúa Vũ Dương mời hắn rời núi!”

“Ta đã nói từ lâu rồi mà, Kim tướng quân ở Xuyên Thục, cho dù người Thổ Phiên tới nhiều hơn nữa thì chắc chắn cũng xong đời, Lão Chu còn không tin, bây giờ tin chưa?”

“Tin tin! Kim tướng quân quá lợi hại!”

“Ha ha, đánh thắng thì sang năm sẽ không tăng thuế má nữa, Lão Chu, đi, huynh đệ mời ngươi uống một chén!”

“Đừng vui mừng vội, lần trước Kim tướng quân cũng đồng ý, không tăng thêm thuế mà rồi à?”

“Nói cũng phải, vậy chờ triều đình công bố báo cáo rồi nói sau!”


Tin tức của sứ giả khẩn cấp Hồng Linh nhanh chóng truyền khắp thành, không cần hoàng đế phái người tới kêu, các đại thần đã vội vàng chạy tới cửa hoàng cung chờ được gọi gặp.
Advertisement
';
Advertisement